*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Note: Vì không vui lắm nên từ giờ mình sẽ vẫn public cho các bạn cùng đọc vì truyện càng ngày càng hay a, nhưng thỉnh thoảng sẽ chèn ảnh vào.
Tips: Để đọc toàn màn hình, bạn chỉ cần Click vào ảnh thì sẽ rất rõ và phóng lên rất to!
Bạn nào thấy phiền thì chờ đọc trên diendanlequydon, vì mình cũng sẽ ắp lên đó dần dần.
Chương 191: Ta Muốn Mạnh Mẽ Hơn (1)
Người dịch: Emily Ton.
Quân Vô Tà một lúc sau thì về đến Lân Vương phủ, lập tức đều mời Quân Tiển cùng Quân Khanh tới thư phòng, nói ra sự tình Hồn Ngọc.
Sắc mặt Quân Tiển nháy mắt liền biến đổi, "Hồn Ngọc đã được hạ táng cùng phụ thân ngươi."
Quân Vô Tà không lên tiếng, xem biểu tình của Quân Tiển cùng Quân Khanh, nàng liền biết, Quân gia phụ tử không hề muốn đi quấy rầy phụ thân an giấc ngàn thu một chút nào.
Từ trong miệng Quân Tiển nàng biết được, người trong thế giới này, khi hạ táng sẽ đặt ở trong miệng người chết một viên ngọc bích, ngụ ý trừ tà, cũng hy vọng linh hồn người chết có thể siêu thoát. Tình huống đặt viên ngọc trong hàm người chết khi hạ táng, ở đời trước Quân Vô Tà cũng từng nghe nói qua, ở thời cổ đại xa xôi, xác thật là có phong tục như vậy.
Hồn Ngọc là do quân vương đời thứ nhất của Thích Quốc ban tặng, cũng là tượng trưng vinh quang của Thích Quốc. Lúc trước Quân Cố bỏ mình, Quân Tiển tuyệt vọng, vinh quang quá khứ sớm đã thành cái gai trong lòng, vì thế đem Hồn Ngọc hạ táng cùng Quân Cố.
Lấy sự bá đạo của Khuynh Vân Tông, dù Quân gia không muốn động đến phần mộ của Quân Cố, bọn họ cũng sẽ không để ý.
So với chờ người Khuynh Vân Tông cưỡng chế ra tay, không bằng chính bọn họ làm trước.
Quân Vô Tà trầm mặc, nàng nhìn khuôn mặt bi ai bất đắc dĩ của Quân Tiển và Quân Khanh, đôi tay lặng yên nắm chặt.
Thực lực chênh lệch, chính là tàn nhẫn như vậy.
Nhỏ yếu, chỉ có thể chờ đợi cường giả xâu xé, rõ ràng không cam tâm tình nguyện, cũng vô kế khả thi (无计可施: chịu bó tay).
Quân Vô Tà âm thầm cắn răng, nàng không muốn Quân gia bị nghẹn khuất như thế.
"Ngươi về trước nghỉ ngơi đi." Quân Tiển thở dài, cho dù trong lòng tất thảy đều không tình nguyện, hắn cũng không muốn mạo hiểm tính mạng cháu gái và tiểu nhi tử của mình.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*.
Nàng ra khỏi thư phòng, nhìn sắc trời đen nhánh, mặt trăng nhô cao, bao phủ đầy sao, nhưng không thể khơi dậy nửa điểm thưởng thức của nàng.
"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói mang theo ý cười, sâu kín vang lên.
Quân Vô Tà không quay đầu lại, cũng biết đối phương là ai.
"Quân Vô Dược." Nàng nhìn sao trời, mở miệng nói.
"Ân?"
"Ngươi rất mạnh sao?"
"Giết những người đó, có thể làm được sao?" Quân Vô Tà rốt cuộc quay đầu lại, đôi mắt sáng rõ loé lên sự quyết tâm.
Không ai có thể cảm nhận được, khi nàng nhìn thấy ánh mắt bất lực và tuyệt vọng của Quân Tiển cùng Quân Khanh, lòng nàng đau đớn đến mức nào.
Người nhà nàng, không nên hèn mọn như thế.
Quân Vô Dược hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên Quân Vô Tà mở miệng yêu cầu hắn giết người, có chút nằm ngoài sự mong đợi của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng, tiểu gia hỏa này không có hứng thú gì đối với hắn.
"Chỉ cần ngươi muốn, không có gì ta không làm được." Quân Vô Dược cười nói.
"Bọn họ muốn đồ vật của Quân gia ta, nhưng nếu cho đi vật ấy, gia gia cùng tiểu thúc sẽ rất khổ sở." Quân Vô Tà cắn đôi môi, nàng có lẽ còn xa lạ với cảm xúc liên quan tới mối quan hệ với mọi người, nhưng có thể cảm nhận được sự đau đớn trong trái tim mình.
"Đối phương rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với Lân Vương phủ, nếu như không cho, bọn họ có thể xuống tay với Lân Vương phủ." Quân Vô Tà có thể khẳng định, Lân Vương phủ trong mắt Khuynh Vân Tông, không là gì cả. Không chỉ có Lân Vương phủ, mà ngay cả toàn bộ Thích Quốc, chỉ sợ cũng không lọt vào mắt của Khuynh Vân Tông.
Hết thảy này, từ thái độ của Khương Thần Thanh đối với Mặc Thiển Uyên, cũng có thể nhìn ra.
Hãy mạnh dạn đứng lên phản kháng, hay là hèn mọn phục tùng?
"Vậy thì, giết hết bọn họ đi." Quân Vô Dược cười tà mị, phảng phất giết người đối hắn mà nói, không khác gì ăn cơm uống nước.
"Ngươi đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên nhất thời ẩn nhẫn khiến gió êm sóng lặng hay không?" Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà hỏi.
"Thoái nhượng, vĩnh viễn đều là sự lựa chọn của kẻ yếu, lui một bước, ngày sau sẽ quen thói không ngừng khoan dung ẩn nhẫn, trên thực tế ngươi một chút nhẫn cũng không thể, đúng hay không?"
"Đúng." Quân Vô Tà gật đầu, Quân gia đã chịu đựng quá nhiều trong 10 năm qua, nàng không muốn để gia gia cùng tiểu thúc lại phải chịu áp lực như vậy mà sống. Nếu như đem Hồn Ngọc giao ra, có lẽ có thể tránh được lửa sém lông mày (tạm thời bình an), nhưng sự tự tin mà Quân gia thật vất vả giành được từ người dân sau khi thay đổi hoàng quyền, sẽ trở thành vô ích và dần chìm vào tiêu cực.
"Vậy không cần nhẫn, ta đã nói muốn báo ân, cho nên...... ngươi không cần phải khách khí mà xin ngươi hãy lợi dụng ta đi." Ý cười trên môi Quân Vô Dược mở rộng ngay sau đó, hắn khom lưng kéo tay nhỏ của Quân Vô Tà, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên tay nàng.
"Chỉ cần làm những chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ bên cạnh ngươi, ta là ca ca của ngươi, bảo hộ muội muội không phải là điều đương nhiên sao?" Quân Vô Dược giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Quân Vô Tà, đột nhiên cảm thấy, nếu như tiểu gia hỏa ngày thường cũng có thể nói chuyện với hắn tốt như vậy, mặc dù không ôm và hôn nàng một cái, thật ra cảm giác cũng không tồi.
Quân Vô Tà hơi sửng sốt.
Ca ca?
Đây cũng là một loại người nhà đi.
Quân Vô Tà lại nhìn thoáng qua Quân Vô Dược, ánh mắt đã khác với dĩ vãng, nàng gật gật đầu với Quân Vô Dược, lập tức xoay người chạy hướng thư phòng.
Nàng muốn đi nói cho Quân Tiển cùng Quân Khanh, nàng không đồng ý đào phần mộ phụ thân.
Cho dù có phải đối đầu với Khuynh Vân Tông, Quân gia bọn họ cũng tuyệt đối không thể cong lưng!
Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà xa dần trong tầm mắt, ý cười trên khóe miệng Quân Vô Dược đều thu hết lại.
"Đây vẫn là lần đầu tiên, Tiểu Tà Nhi (*) có vẻ mặt ôn hoà nói chuyện cùng ta như vậy, cảm giác không tồi." Quân Vô Dược đứng một mình trong viện, giống như lầm bầm lầu bầu.
*Tiểu tà nhi: 小邪儿: cách Quân Vô Dược gọi Quân Vô Tà: con quỷ nhỏ.
Một đạo hắc ảnh lặng yên thình lình xuất hiện bên cạnh người hắn, giống như chiếc bóng của hắn.
Tuy nhiên, tâm tình mỗ vị đại gia rất tốt, cũng không nhận thấy có điều gì khác thường.
"Ân."
Hắc y nam tử nhìn nụ cười tràn ngập hạnh phúc của đại gia nhà mình, trong lòng hồi hộp, hắn rốt cuộc có nên nhắc nhở Tước gia hay không, rằng đại tiểu thư đã thay đổi thái độ sai phương hướng với Tước gia rồi?
Đại tiểu thư rõ ràng là đem câu nói "ca ca" của Tước gia nghe rất rõ ràng a!
Rõ ràng là, hiện tại đại tiểu thư bắt đầu chuyển phương hướng, đem Tước gia xem như một vị ca ca a!
Hắn thế nhưng cũng không cảm thấy, Tước gia muốn để đại tiểu thư xem hắn như là một người ca ca.
Tước gia đang hướng tới, hẳn là "tình ca ca" với đại tiểu thư đi...
"Đi tìm hiểu tất cả mọi thứ về địa phương nhỏ kêu là Khuynh Vân Tông cho ta." Quân Vô Dược mở miệng dặn dò, nếu như Quân Vô Tà thật sự tính toán phản kháng, vậy tiêu diệt những người Khuynh Vân Tông đang ở trong hoàng thành chỉ là một sự khởi đầu, dựa vào tính cách của Quân Vô Tà, chỉ sợ là nàng muốn trừ cỏ tận gốc.
"Vâng." Mắt nhìn thấy sự hung tàn của đại gia nhà mình, được khích lệ bởi ánh mắt "thiện ý" của đại tiểu thư, thì sự tình phía sau, đều sẽ bắt đầu chuẩn bị vì đại tiểu thư, hắc y nhân thật không biết là nên khóc hay nên cười.
Ngọt ngào và tỉ mỉ như vậy, thật không giống phong cách Tước gia bọn họ.
"Tước gia, thuộc hạ nghe nói, Khuynh Vân Tông cùng với một điện tựa hồ có sự liên hệ, ngươi xem......"