Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 189: Hồn ngọc (1)




Trong chỗ tối Quân Vô Tà lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng đã sớm đoán được Khuynh Vân Tông tuyệt đối sẽ không có lòng tốt như vậy.
Tần Ngữ Yên thấy Mặc Thiển Uyên từ chối, cũng không nói nhiều, dứt khoát gọn gàng nói: "Thật không dám dấu diếm, Thích Quốc thay đổi đế quân thật sự nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Trước đó, phụ thân ta cùng tiên hoàng đã có một giao dịch, lần này Vân Tiên đến đây, chính là tới để lấy một vật, nhưng nàng cũng không được biết đến nó. Hiện giờ tiên hoàng đã không còn ở đây, nhưng vẫn còn giao dịch giữa Thích Quốc và Khuynh Vân Tông. Cho nên ta hy vọng bệ hạ, có thể dựa theo ước định của hai bậc cha chú, hoàn thành giao dịch của chúng ta."
"Giao dịch gì?" Điều này khiến Mặc Thiển Uyên ngây ngẩn cả người, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe người nọ nói qua còn lén lút có giao dịch gì cùng Khuynh Vân Tông!
"Là Hồn Ngọc." Tần Ngữ Yên nói.
"Ngươi nói Hồn Ngọc?" Mặc Thiển Uyên hơi kinh hãi.
"Đúng vậy, Thích Quốc tổng cộng có hai viên Hồn Ngọc, từng nằm trong tay đế quân khai quốc của Thích Quốc. Trước kia hai viên Hồn Ngọc vốn là một viên, sau khi Thích Quốc thành lập, đế quân đã chia Hồn Ngọc thành hai nửa, một nửa lưu tại trong cung, một nửa khác tặng cho tướng quân cùng hắn giành thiên hạ là Quân Tiển. Hồn Ngọc này đối với các ngươi mà nói có lẽ chỉ là một loại biểu tượng, nhưng đối với Khuynh Vân Tông chúng ta lại rất quan trọng. Khuynh Vân Tông nguyện dùng một lô đan dược trân quý trao đổi cùng Thích Quốc, việc này trước đây cũng đã được sự đồng ý của tiên đế. Lần này ta đến đây, một là vì đón Vân Tiên về, một việc khác đó là muốn cùng Thích Quốc hoàn thành giao dịch này. Đan dược của Khuynh Vân Tông đã được Vân Tiên đưa tới trước một bước, bây giờ chỉ còn thỉnh bệ hạ sớm đem hai viên Hồn Ngọc giao cho chúng ta." Tần Ngữ Yên không nhanh không chậm mở miệng, ngữ điệu ôn hòa, nhưng càng về sau, rốt cuộc không che dấu nổi cường thế bên trong ngữ khí.
Mặc Thiển Uyên đau đầu, hắn thật sự không ngờ tới Khuynh Vân Tông lại muốn Hồn Ngọc.
Hồn Ngọc đã ở Thích Quốc mấy chục năm nay, trừ bỏ biểu tượng vinh quang lúc trước, cũng không có tác dụng gì khác, đưa cho Khuynh Vân Tông cũng không có gì ghê gớm.
Vấn đề chính là, một viên kia ở trong tay Quân Tiển.
Nếu như hắn nhớ không lầm, năm đó đại nhi tử Quân Tiển, cũng chính là phụ thân Quân Vô Tà sau khi chết trận, Hồn Ngọc kia đã hạ táng theo thi thể phụ thân Quân Vô Tà, nếu như muốn lấy ra, chính là phải đào phần mộ Quân Cố a!
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Mặc Thiển Uyên chảy ra, hắn biết những lời này, Quân Vô Tà nhất định đều đã nghe được.
Hắn cũng không dám làm trò trước mặt người Khuynh Vân Tông, nói Hồn Ngọc trong tay Quân gia đã theo Quân Cố xuống mồ, nếu không, dựa vào sự bá đạo của Khuynh Vân Tông, chỉ sợ sẽ lập tức sai người đi đào mồ Quân Cố.
"Đây là tự nhiên, ta nhất định sẽ nhanh chóng đem hai viên Hồn Ngọc đưa đến trong tay nhị vị." Sự tình xảy ra đột ngột, Mặc Thiển Uyên cũng không dám mở miệng nhiều lời, chỉ có thể ứng phó ngoài miệng.
Tần Ngữ Yên gật gật đầu vừa lòng, trao đổi vài lời với Khương Thần Thanh trước khi được Mặc Thiển Uyên hộ tống trở về.
Bên trong tẩm điện, Bạch Vân Tiên tuyệt vọng nhìn Mặc Huyền Phỉ nửa chết nửa sống, cả người đều bị bao phủ bởi áp lực trong không khí.
"Hết hy vọng?" Thình lình một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ một góc trong tẩm điện, giọng nói quen thuộc kia làm cả người Bạch Vân Tiên một trận rét run.
Quân Vô Tà khôi phục dung nhan, từ trong chỗ tối đi ra, cho dù nàng ăn mặc như một thái giám, nhưng khí thế lạnh lẽo kia lại làm hai chân Bạch Vân Tiên mềm nhũn.
"Ta...... Ta......" Bạch Vân Tiên hoảng sợ nhìn Quân Vô Tà.
"Thiên hạ trừ bỏ ta, không ai có thể cứu ngươi, nếu như ngươi đã minh bạch, thì nên biết nên làm như thế nào." Quân Vô Tà lạnh như băng nhìn Bạch Vân Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.