Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 186: Âm thầm so chiêu (4)




Mặc Thiển Uyên cũng không biết bí mật này của Quân Vô Tà, hắn chỉ biết là, y thuật của Quân Vô Tà vượt qua mọi người mà hắn từng gặp, mạng của hắn đều là do Quân Vô Tà cứu, cho nên hắn đối với Quân Vô Tà chỉ có tín nhiệm vô điều kiện.
"An bài ngươi đi qua đó không có vấn đề gì, bất quá sau khi ngươi đi chính mình hãy cẩn thận, tuy rằng linh lực của Tần Ngữ Yên không cao, nhưng thực lực của Khương Thần Thanh bên người nàng lại rất cường đại."
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nàng mở miệng hỏi: "Bọn họ đáp ứng cứu trị Mặc Huyền Phỉ là do Bạch Vân Tiên mở miệng cầu xin?"
Mặc Thiển Uyên lập tức lắc đầu, "Không phải, ta vốn là chuẩn bị chờ đến thời điểm trong yến hội mới nói một câu với bọn họ, để bọn họ ra tay, như một chủ đề cho câu chuyện, kỳ thật...... ta cảm thấy cho dù ta không mở miệng, Bạch Vân Tiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu chưa có được được đáp án từ người Khuynh Vân Tông, nàng tự nhiên sẽ không chết tâm. Trước khi xác định được độc kia Khuynh Vân Tông có thể giải được hay không, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Ta đoán nếu ta không nói, nàng cũng sẽ nghĩ ra phương pháp làm Tần Ngữ Yên bọn họ ra tay cứu trị cho Mặc Huyền Phỉ, như vậy nàng mới có thể nhìn ra được chính mình có thể phản bội hay không."
Dừng một chút, Mặc Thiển Uyên tiếp tục nói: "Nhưng không nghĩ tới, ta cùng Bạch Vân Tiên đều chưa nói gì, người Khuynh Vân Tông đã đáp ứng rồi."
Thái độ đáp ứng cứu người của Khuynh Vân Tông, không khỏi có chút quá quyết đoán.
Ngay cả khi Mặc Thiển Uyên có cảm giác Tần Ngữ Yên không tồi, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, đây không giống tác phong của Khuynh Vân Tông.
Bị chính đệ tử của mình bày ra một đạo, làm mất mặt mũi, cũng không hề nổi trận lôi đình, cư nhiên còn có hảo ý đáp ứng cứu trị cho Mặc Huyền Phỉ, đây căn bản không phải phong cách của Khuynh Vân Tông.
"Trước khi bọn họ đáp ứng, ta rõ ràng nhìn đến trên mặt lão già Khương Thần Thanh đều đen, ta còn tưởng rằng ngay sau đó hắn sẽ nổi bão, không nghĩ tới, Tần Ngữ Yên lại đột nhiên đáp ứng rồi."
Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nàng không ở hiện trường, không biết toàn bộ quá trình phát triển của sự tình, nàng vốn tưởng rằng, Khuynh Vân Tông đáp ứng ra tay, nhất định là do Bạch Vân Tiên không ngừng cầu khẩn, nhưng tình huống hiện tại, lại hoàn toàn khác với dự đoán của nàng.
Nếu như nói thái độ của Khuynh Vân Tông là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, điều này không khỏi có chút buồn cười.
Vô số người đã chết dưới chân núi của Khuynh Vân Tông, cũng không thấy Khuynh Vân Tông giơ tay cứu lấy một vị, đối với bọn họ người không có giá trị, bọn họ trước nay đều sẽ không lãng phí một chút tâm tình.
Quan hệ giữa Thích Quốc và Khuynh Vân Tông cũng không tính là rất chặt chẽ. Mặc Thiển Uyên đã đăng cơ, Mặc Huyền Phỉ liền mất đi khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế, Khuynh Vân Tông càng có thêm lý do không đáng cứu một thân vương đã mất đi thế lực. Huống chi, vì cứu thân vương này, chính đệ tử bọn họ còn náo loạn cho bọn hắn bị người chê cười, làm cho trên mặt bọn họ không có chút ánh sáng.
Nhìn ngang nhìn dọc, khả năng để Khuynh Vân Tông chủ động ra tay là không có.
Nhưng bọn họ vẫn làm như vậy.
"Hãy để cung nhân hầu hạ người Khuynh Vân Tông, âm thầm chú ý hành động của bọn họ, nghe được cái gì, lập tức báo cho ta." Quân Vô Tà không thể không cẩn thận. Giờ này khắc này, nếu như bị Khuynh Vân Tông phát hiện ra nàng ở sau lưng làm những sự tình đó, không chỉ có nàng, mà toàn bộ Lân Vương phủ đều phải gặp tai ương theo.
Trước khi không đủ cường đại, nàng cần thiết phải rất cẩn thận với mỗi một bước đi.
"Ách, có lẽ bọn họ chỉ là thiện tâm quá độ? Không chừng chỉ ở lại mấy ngày liền đi." Mặc Thiển Uyên nói.
Quân Vô Tà nhìn hắn một cái, "Sự xuất khác thường tất có yêu."
*Sự xuất khác thường, tất có yêu: 事出反常必有妖: Nghĩa: sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
Mặc Thiển Uyên trong lòng giật mình, hắn minh bạch băn khoăn của Quân Vô Tà, "Ta sẽ sai người chú ý!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.