Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 146: Độc (1)




Dưới sự bao phủ của bóng đêm, 50 bóng người ăn mặc giản dị, từ cửa sau hoàng cung lặng yên đi ra ngoài. Bọn họ nhanh chóng phân tán tới các nơi trong hoàng thành. Nếu như có người lưu tâm, liền có thể phát hiện, những căn phòng nơi bọn họ tiến vào, đều rải khắp mọi nơi trong hoàng thành.
Bóng đêm không tiếng động, 50 người đều đóng chặt cửa phòng, ám sóng mãnh liệt, không người biết được, không lâu sau, sẽ là ác mộng của hoàng thành, bắt nguồn từ 50 người tự bùng nổ trong phòng này.
Nhiều ngày trôi qua...
Quân Vô Tà triệu tập Thụy Lân Quân đã thâm nhập hoàng thành một thời gian, trong vòng bảy ngày này, Quân Vô Tà cũng không vội vã chuẩn bị làm gì tiếp, nàng vẫn luôn ở trong Lân Vương phủ không ngừng tu luyện linh lực của mình. Thân thể Quân Tiển sau khi được Quân Vô Tà điều trị, đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Hoàng thành trải qua một trận gột rửa, đã khôi phục lại sự yên tĩnh của ngày xưa. Mặc Thiển Uyên dưới sự trợ giúp của Quân Vô Tà, trong vòng bảy ngày này, đều buộc phải nhìn thấy những thực tế mà thường dân phải đối mặt hằng ngày. 
Mỗi ngày đến trên đường cái làm việc thiện thi ân, là tất cả những việc Mặc Thiển Uyên cần làm.
Chính là đang lúc hắn mang theo một đội Thụy Lân Quân, khi đi qua một nhà dân, gian nhà có cửa phòng khoá chặt kia lại đột nhiên bị người phá ra, một thân ảnh điên cuồng kêu thảm từ trong cửa phòng vọt tới trên đường cái.
Đang là sáng sớm, trên đường phố bá tánh rất dày đặc, nháy mắt khi người nọ lao tới, liền đụng ngã vài người qua đường.
"Nhanh đi xem một chút có chuyện gì ở bên kia!" Mặc Thiển Uyên chú ý tới trên đường xôn xao, lập tức để Thụy Lân Quân tiến đến xem xét.
Ở bên trong đám người, một nam tử  cả người đỏ lên đang không ngừng phát ra tiếng kêu rên thê lương. Thân thể của hắn bành trướng lên rất quỷ dị, quần áo trên người bị cơ bắp căng ra nứt toác, làn da trên dưới toàn thân bị căng ra rất quỷ dị. Không thể thừa nhận cái loại căng dãn đến nứt da nứt thịt này sẽ tạo ra từng miệng máu. Máu tươi đang không ngừng chảy ra thành dòng từ miệng vết thương kia!
Mặt người nọ đã sưng to không còn nhìn thấy rõ nét mặt, ở trên mặt vết nứt nở ra, huyết nhục mơ hồ, giống như bị người chém vô số nhát đao, nhìn thấy mà ghê người.
Hắn điên cuồng nhằm phía đám người chạy tới, đôi tay không ngừng cào xé trên thân thể của mình. Thụy Lân Quân tiến đến xem xét muốn ngăn cản hành động của hắn, lại bị hắn cậy mạnh ném ra, lực lượng to lớn kia, căn bản không giống như nam tử tầm thường.
Nam tử điên khùng, làm bá tánh trên đường phố loạn thành một đoàn, bọn họ không ngừng la hét chói tai, chạy toán loạn khắp nơi.
Mặc Thiển Uyên nhăn mày lại, sự hỗn loạn trước mắt làm hắn không thể ngồi chờ lắng xuống, hắn thình lình triệu hồi Giới Linh của mình ra. Giới Linh của hắn là một trường thương màu bạc, có gắn tua màu đen như mực. Hắn dẫm chân nơi mình vừa đứng, phi thân hướng tới nam tử điên khùng kia bay đi, trường thương giống như một con rồng, nháy mắt cắm xuyên qua cánh tay người nọ, đem cắm hắn ở trên mặt đất, ngăn hắn lại điên cuồng va chạm lung tung.
Người nọ bị cắm trên mặt đất, lại không ngừng giãy giụa, phảng phất như không biết đau đớn, hoàn toàn không màng đến đầu thương cắm trên cánh tay, gào rống, giống như dã thú không ngừng giãy giụa muốn đứng dậy.
Mặc Thiển Uyên đứng bên cạnh nam tử, nhíu mày nhìn nam tử như dã thú, đối phương rất quỷ dị làm hắn cảm thấy thập phần khả nghi, hắn định mở miệng dò hỏi vài điều......
Đột nhiên, nam tử kia phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc, trong chớp mắt thân thể phình lớn gấp đôi.
Sau một tiếng vang lớn, cả người hắn phát nổ chia năm xẻ bảy, huyết nhục cùng nội tạng phun tung toé khắp nơi, làm Mặc Thiển Uyên ở gần hắn nhất, bị bắn một thân!
Một vụ nổ mạnh, làm một khu vực lớn trên đường phố, đều bị huyết nhục bao trùm, giống như một đóa hồng liên yêu dị, nở rộ bên trong hoàng thành yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.