Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 137: Ngôi vị hoàng đế lung lay sắp đổ (2)




Hoàng đế trầm trọng gật đầu, nhưng vào lúc này, thái giám truyền đến tin tức mới, sau khi hoàng đế xem xong sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Quân Vô Tà này cư nhiên dám to gan như vậy!!"
"Phụ hoàng làm sao vậy?" Mặc Huyền Phỉ không rõ nguyên do hỏi.
Hoàng đế giận dữ đem tấu chương thái giám vừa mới đưa tới ném cho Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ nhanh chóng quét mắt một lần, trên mặt huyết sắc đều rút hết.
"Nàng...... Nàng cư nhiên dùng Thụy Lân Quân để phong tỏa toàn bộ hoàng thành? Nàng đây là muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? A, chỉ sợ nha đầu này nổi lên sát tâm đối với ta. Hoàng thành bị Thụy Lân Quân khống chế, trẫm căn bản không cách nào cầu viện đội quân đóng ở ngoài thành, nàng là muốn bức vua thoái vị! Bức trẫm thoái vị! Thủ đoạn thật là tàn nhẫn!" Hoàng đế cảm thấy cổ mình hiện tại đã bị Quân Vô Tà nắm chặt ở trong tay, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.
"Khó trách nàng lại vội vã đem Thái tử thỉnh đến Lân Vương phủ, nàng là sợ sau khi Thụy Lân Quân phong tỏa hoàng thành, trẫm phát hiện ra ý đồ của nàng, sẽ diệt trừ Thái tử trước. Nếu không có Thái tử, Quân Vô Tà căn bản danh bất chính ngôn bất thuận ép trẫm thoái vị." Bị một tiểu nha đầu tính kế như vậy, hoàng đế tức giận muốn hộc máu!
Mặc Huyền Phỉ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Quân Vô Tà cư nhiên sẽ quyết tuyệt như thế.
Trong óc nàng rốt cuộc có cái gì? Như thế nào có thể nghĩ được nhiều kế hoạch như thế?
"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chúng ta...... Chúng ta chẳng lẽ cứ thúc thủ chịu trói như vậy?" Mặc Huyền Phỉ luống cuống, quan hệ của hắn và Quân Vô Tà từ sau khi giải trừ hôn ước đã lên tới cực điểm rồi. Nếu như Quân Vô Tà xuống tay đối với hoàng đế, vậy thì chính hắn cũng là chạy không thoát được đâu.
"Hoảng cái gì! Sự việc sẽ không được như nàng mong muốn, lập tức sai người cải trang, chờ đêm khuya ra khỏi thành." Hoàng đế nheo nheo mắt.
Mùi máu tươi từ sự giết chóc còn chưa tiêu tán trong hoàng thành. Hoàng đế lại phái ra người tại nơi tràn ngập mùi máu tươi này, trong bóng đêm âm thầm ra khỏi thành. Nhưng rất nhanh, hoàng đế đang ngồi trong ngự thư phòng liền nhận được tin tức truyền đến từ chỗ cửa thành.
Mọi người hắn phái đi, đều đang lúc ra khỏi thành thì bị Thụy Lân Quân chém giết, ngay một người cũng không thể thành công ra khỏi thành.
"Sử dụng động vật hệ Giới Linh trong cung!" Trái tim Hoàng đế chợt như ngừng đập.
Hắn ngàn vạn không hề nghĩ tới, chính người mình phái đi, toàn quân cư nhiên bị diệt.
Phải biết rằng, hắn đã cố tình để những người đó giả dạng làm bộ dáng bá tánh bình thường, Thụy Lân Quân cư nhiên mắt cũng không chớp cái nào liền giết người!
Bọn họ không sợ tạo nên sự phẫn nộ của dân chúng sao!
Nhưng mà, cho dù xuất động hết Giới Linh, đều kết thúc trong thất bại, bất luận là thú bay trên trời hay thú dưới đất, đều bị Thụy Lân Quân vô tình bắn chết.
Trong lúc nhất thời, hoàng đế suy sụp ngồi ở trên ghế, mồ hôi lạnh không ngừng từ trán hắn chảy ra.
Không ai có thể ra khỏi thành, tin tức bên trong hoàng thành hoàn toàn bị phong bế, hoàng đế muốn cầu viện, cơ hội xa vời!
"Đi! Đi mời Bạch Vân Tiên lại đây!" Hoàng đế đột nhiên nhớ tới, hắn còn có một con át chủ bài.
Bạch Vân Tiên, đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, thế lực Khuynh Vân Tông rất cường đại, ngay cả hắn cũng không dám trêu chọc, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Vân Tiên mới có năng lực xoay chuyển thế cục!
Mặc Huyền Phỉ lập tức nhanh chóng mời Bạch Vân Tiên tới thư phòng.
Nửa đêm từ trong giấc mơ ngủ bị người đánh thức, Bạch Vân Tiên sắc mặt thật không tốt lắm. Mắt nàng lạnh lẽo trừng Mặc Huyền Phỉ, giằng co một hồi thật lâu, mới thi lễ cùng hoàng đế cho có lệ.
"Không biết bệ hạ tìm ta tới vì chuyện gì?"
"Bạch tiểu thư, lúc này quan hệ trọng đại, còn thỉnh ngươi ra tay tương trợ!" Hoàng đế xoa nở khuôn mặt già, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói.
Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, nàng hôm nay đi ngủ sớm, cũng không hay biết bầu trời của hoàng thành Thích Quốc đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.