Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 132: Lễ vật tạ ơn (1)




Quân Khanh cùng Quân Tiển đều trầm mặc, bọn họ căn bản đều không hề nghĩ đến, mọi thứ lại diễn ra sớm như vậy.
Khi đó Quân Vô Tà, ngay cả đại môn Lân Vương phủ đều không ra khỏi, làm sao có thể sinh ra ý niệm như vậy?
Hai cha con lại lôi kéo Quân Vô Tà hỏi rất nhiều điều, sau khi được Quân Vô Tà nói toàn bộ kế hoạch thì hoàn toàn bị dọa ngây người, hai người mới từ trong hoảng hốt để Quân Vô Tà trở về nghỉ ngơi.
Mặc Thiển Uyên được an trí ở trong biệt viện Lân Vương phủ, không chỉ là cố ý vẫn là vô tâm, khoảng cách từ sân kia đến sân Quân Vô Tà phi thường xa!
Sau khi rời khỏi phòng Quân Tiển, Quân Vô Tà thở hắt ra, toàn thân mùi máu tươi nồng đậm làm nàng gần như tê mỏi. Hắc thú đang ghé vào cửa, nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện lập tức đứng lên, thân hình thật lớn dựa vào bên chân Quân Vô Tà cọ cọ.
"Miêu ~"
Chủ nhân, ngươi hôm nay thật là anh dũng!
"Đừng nháo, dơ muốn chết." Quân Vô Tà nhíu mày nhìn làn váy nhiễm đầy máu của mình, nhanh chân bước đi về hướng sân của mình.
Thân ảnh Hắc thú nhoáng lên, hóa thành mèo đen nhỏ bé, lẻn đến đầu vai Quân Vô Tà.
Một người một miêu rốt cuộc về tới trong viện. Những thi thể của đám người tới ám sát kia đều bị ném tới trước hoàng cung rồi, nhưng đầy đất vẫn còn vương đầy vết máu. Toàn bộ trong viện đều tràn ngập mùi máu tươi làm người hít thở không thông. Tất cả hạ nhân đều đang dùng nước rửa sạch vết máu trên nền đá, chỉ là máu kia quá nhiều, trong chốc lát cũng không thể tẩy sạch sẽ.
Hạ nhân nhìn thấy Quân Vô Tà đều cung kính thi lễ, "Quản gia đã sai chúng ta chuẩn bị nước ấm cho đại tiểu thư, đại tiểu thư ngay bây giờ có thể đi tắm."
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, băn khoăn đã làm phiền Phúc bá chu toàn như vậy, cả người nàng đã bị mùi máu tươi như muốn bức điên lên rồi.
Cổ hương vị kia lượn lờ ở quanh thân nàng, gợi lại hình ảnh khi nàng trọng sinh, những ký ức đó đã bị áp chế, khi mùi máu tươi kích thích lại hiện lên, không ngừng nổi lên trong óc nàng.
Nàng một mạch quay về phòng, Quân Vô Tà ném tiểu hắc miêu ở phòng khách, chính mình thẳng hướng phòng đi tắm rửa, làn nước ấm áp tràn đầy trong thùng gỗ, hơi nước tản ra tràn ngập trong không khí.
Quân Vô Tà cởi quần áo ra, làn da trắng nõn tiếp xúc với hơi lạnh trong không khí, thân mình nhỏ run rẩy, cả người nhanh chóng nhảy vào thùng tắm. Nước ấm áp làm làn da đang căng chặt trong nháy mắt được thả lỏng ra, các lỗ chân lông đều vui mừng nở ra.
Dưới làm nước ấm áp làm người mơ màng muốn ngủ, Quân Vô Tà đang ngâm mình, mí mắt đều gục xuống dưới.
Nàng chìm vào trong giấc ngủ nặng nề, chỉ đến khi cảm giác cả người có chút lạnh, nàng mới hoảng hốt tỉnh lại.
Trong nháy mắt mở mắt ra, Quân Vô Tà liền ngây ngẩn cả người!
Một gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm đang ghé vào bên cạnh thùng tắm của nàng, cánh môi cong lên cười như có như không, đôi mắt tím nửa híp nhìn nàng chằm chằm.
"..............." Quân Vô Tà gắt gao trừng mắt không biết Quân Vô Dược khi nào thì xuất hiện.
"Ta cho rằng, lúc này ngươi nên thét chói tai." Quân Vô Dược một tay chống cằm, một tay khác thò vào trong thùng tắm. Ngón tay thon dài hoàn toàn đi vào trong làn nước ấm áp, thong thả ung dung trêu chọc mặt nước. Cặp mắt hàm chứa ý cười xuyên thấu qua làn sương mù, dừng lại trên gương mặt Quân Vô Tà, dường như đang chăm chú nhìn hàng lông mi của nàng.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Quân Vô Tà mày hơi nhăn lại, đem cánh hoa trên mặt nước che lấp người nàng.
"Ta không ở nơi này thì nên ở đâu?" Quân Vô Dược cười mở miệng.
"Lúc nãy ngươi đã đi rồi." Quân Vô Tà trên đường trở về không nhìn thấy thân ảnh Quân Vô Dược, nàng đã có thói quen hắn luôn mất tích trong một thời gian dài.
Quân Vô Dược cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài trêu chọc làn nước ấm, "Trên người mùi máu tươi quá nặng, không tắm rửa sạch sẽ, làm sao có thể để ngươi nhìn thấy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.