Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 125: Chờ chết đi (2)




"Long Kỳ!" Quân Vô Tà ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà điên cuồng, thanh âm lãnh làm người phát run.
"Có thuộc hạ!"
"Cường đạo đã lẻn vào hoàng cung, dẫn dắt Thụy Lân Quân cùng ta vào cung cứu giá!" Quân Vô Tà đôi mắt hơi nheo lại, biểu tình của hoàng đế làm nàng ý thức được tao ngộ của Quân Tiển.
Nàng muốn làm cho cả hoàng thành, đều chôn cùng gia gia nàng!
"Lệnh cho Thụy Lân Quân canh giữ bên ngoài phủ các tội thần lập tức động thủ! Nhổ cỏ tận gốc!" Quân Vô Tà liên tiếp hạ hai cái mệnh lệnh, đều làm hoàng đế trên tường cung kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Xong rồi! Hết thảy đều xong rồi!
"Vâng!" Long Kỳ lập tức theo tiếng!
Ngắn ngủn hai câu lời nói, Quân Vô Tà liền lấy đi tánh mạng cả nhà những đại thần đó, mà nàng hiện giờ đã ý bảo Hắc thú hướng trước đại môn hoàng cung tiến tới!
Giết sạch bọn họ!
Một tên cũng không lưu!
Thụy Lân Quân đi theo phía sau Quân Vô Tà, đi bước một tới gần cửa cung, Ngự Lâm Quân canh giữ trước cửa đã khẩn trương sắp hít thở không thông, bọn họ khoảng cách gần nhất với Quân Vô Tà, bọn họ có thể ở trên người Quân Vô Tà cảm nhận được sát ý di thiên!
Hành thích vua!
Quân Vô Tà thật sự muốn hành thích vua!
"Quân Vô Tà! Ngươi không cần xằng bậy! Ngươi là Quân gia đệ tử!" Hoàng đế kinh hoảng thất thố thét to.
"Đúng vậy, ta là Quân gia đệ tử." Quân Vô Tà khóe môi hơi gợi lên, dung nhan tuyệt mỹ say lòng người, lại như là ác quỷ câu đi tánh mạng.
Nàng từ địa ngục Tu La bò ra tới, liền muốn đem những người này cùng nhau túm xuống địa ngục!
Gia gia, Vô Tà này liền báo thù cho ngươi!
"Ngăn bọn họ lại!" Hoàng đế sợ hãi rống lên.
Ngự Lâm Quân chỉ có thể cúi đầu trước Thụy Lân Quân, giao thủ ngắn ngủi, lại làm đội ngũ hai bên bị thương chênh lệch hiển lộ càng thêm rõ ràng. Trong nháy mắt, Ngự Lâm Quân thương vong vô số, bọn họ căn bản không kịp đánh trả, đã bị Thụy Lân Quân chém chết!
Bá tánh bên cạnh đứng xem mắt đều choáng váng, bọn họ không biết, đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì.
Nhưng phía trước cách làm của Quân Vô Tà là trừ hại vì dân, cùng với địa vị cao lớn của Quân gia trong cảm nhận dân chúng, làm các bá tánh theo bản năng tin lời Quân Vô Tà nói.
Nhất định là những kẻ ám sát đang ẩn nấp trong hoàng cung, Quân gia đại tiểu thư, là vì hộ giá mới xông vào!
Trong trận loạn đả, quân lính Ngự Lâm Quân tan rã, Thụy Lân Quân một đường thuận lợi tiến vào, giết đến trước cửa hoàng cung, cửa cung đóng chặt bị bọn họ không ngừng va chạm, đứng trên tường cung điện mọi người cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được dưới chân mặt đất rộng lớn đang không ngừng run rẩy.
"Tại sao lại như vậy...... Tại sao lại như vậy......" Hoàng đế hốt hoảng lui ra phía sau một bước, được Mặc Huyền Phỉ đỡ lấy thân hình.
Hắn sống trong nhung lụa mấy chục năm qua, trong khoảnh khắc phảng phất già hơn mười tuổi!
Xong rồi, thật sự xong rồi!
Ầm một tiếng vang lớn, đại môn hoàng cung bị Thụy Lân Quân va chạm mở ra, đáy mắt Quân Vô Tà sát ý đã kéo lên tớ cực điểm rồi, nàng cưỡi cự thú màu đen, hướng tới trong hoàng cung tiến đến, nàng triển khai báo thù điên cuồng!
"Vô Tà." Một cái thanh âm quen thuộc đến cực điểm, đột nhiên vang lên, trên mặt chi khí giết chóc của Quân Vô Tà chợt tiêu tán, nàng kinh ngạc quay đầu.
Ở bên trong đám người, một thân ảnh chậm rãi đi tới, khuôn mặt từ ái cùng uy nghiêm kia, là quen thuộc như vậy.
Quân Vô Tà trong phút chốc hốc mắt đỏ một vòng, nàng há miệng thở dốc, nhẹ giọng kêu:
"Gia gia......"
Quân Tiển từ ái nhìn chính cháu gái của mình, hắn từ trong đám người hướng Quân Vô Tà đi đến.
Quân Tiển xuất hiện, Thụy Lân Quân đều tự động nhường ra một con đường, bọn họ cung kính cúi đầu, giống như Quân Tiển là vị thủ lĩnh tối cao.
Ở bên người Quân Tiển, một mạt thân ảnh thon dài lặng yên, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà yêu dị kia treo ý cười tà tứ, cặp con ngươi ngập ngừng nhìn Quân Vô Tà tiết lộ cảm xúc.
Tiểu gia hỏa của hắn, sắp khóc đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.