Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 9: Không được giết? Tốt!




Editor: Diệp Lưu Nhiên
"... Có lẽ trên đời này, người biết rõ ngươi là thân nữ nhi, sợ cũng chỉ có một người." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói. 
Mộ Ca nhíu mày nhìn, tựa hồ đang chờ đợi câu kế tiếp của nàng. Nhưng trong lòng lại oán thầm: Sai, còn có cái tên nhìn lén chết tiệt kia!
Thời điểm hắn xuất hiện cũng chính là thời điểm huyễn khí đang sửa chữa. Lại đang lúc nàng đang tẩy rửa bản thân, tiện nghi gì còn không bị hắn lấy hết đây? 
Cũng may là thân thể nhỏ nhắn này không có gì để nhìn, hơn nữa còn có áo lót, không tính là ăn thiệt thòi gì nhiều.
"Ta chỉ nhớ khi ta còn nhỏ, mẫu thân nói cho ta biết, nếu muốn gia gia vui vẻ, muốn Mộ phủ bình an, thì không thể gỡ xuống bông tai." Ánh mắt Mộ Khinh Ca xa xôi, tựa hồ lâm vào hồi ức. 
Mộ Ca im lặng.
Nàng có thể đoán được vài điểm mấu chốt trong đó. 
Địa vị nhạy cảm của Mộ phủ tại Tần quốc, Mộ Hùng có quá nhiều công trạng khiến Đế Vương kiêng kỵ là điều khẳng định. Nếu Mộ phủ không có nam nhân, Hoàng đế tự nhiên có thể thuận lý thành chương thu hồi tước vị thừa kế. Tàn nhẫn một chút, có thể đem nàng chỉ hôn cho vị hoàng tử nào đó, thần không biết quỷ không hay xơi tái Mộ phủ, khiến Mộ Hùng mất đi quyền lực. 
Nhưng nếu Mộ phủ có người kế thừa, dù là gì, Đế Vương cũng không thể dễ dàng nhúng tay vào, ngược lại phải cẩn thận xử lý tốt quan hệ với Mộ phủ. Mặc kệ bên trong ám ngầm thế nào, mặt ngoài thân cận vẫn là nhất định phải làm. Nếu không, không chỉ các tướng sĩ của Tần quốc tâm lạnh, mà ngay cả dân chúng tâm cũng đều lạnh. 
Đây là lần thứ hai, Mộ Ca đối với mẫu thân của cỗ thân thể này sinh ra hiếu kỳ. Rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, không chỉ có thể xuất ra huyễn khí như vậy, mà còn sử dụng nữ nhi của mình bố trí một bàn cờ thế cục? 
Mộ Ca chuyển mắt, đôi mắt lạnh rơi vào thân thể bóng mờ Mộ Khinh Ca: "Ngươi từng nói, người thân ruột thịt của ngươi ở Mộ phủ chỉ có gia gia và cô cô. Vậy còn cha mẹ ngươi?"
Cha mẹ... 
Từ này, tựa hồ chạm vào cấm kỵ trong lòng Mộ Khinh Ca. Trong mắt nàng hiện lên một tia thống khổ, sau đó chậm rãi nói: "Năm ta bốn tuổi, phụ thân chết trận. Mẫu thân không thể chấp nhận chuyện này, một mình đi chiến trường tìm phụ thân, liền sau đó không có tin tức. Mẫu thân là cô nhi, cùng phụ thân quen biết. Nàng sau khi rời đi, gia gia đã từng phái người đi tìm, cuối cùng vẫn là không có tin tức." 
Bốn tuổi... Hiện nay, Mộ Khinh Ca đã mười lăm tuổi. 
Mười một năm không có tin tức gì, chỉ sợ... 
Mộ Ca im lặng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tựa hồ có chút hiểu rõ cách làm cực đoan của người này khi còn sống rồi. 
Một hài tử mới có mấy tuổi, một mình cất giấu bí mật. Từ nhỏ đã gánh trên lưng trách nhiệm gia tộc nặng nề. Mộ Khinh Ca cũng không phải như mình có suy nghĩ của người trưởng thành, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân hoàn thành nhiệm vụ của mẫu thân. 
Đáng tiếc, nàng hết lần này tới lần khác là một phế vật, không thể tu luyện. Dưới áp lực này, chỉ sợ nàng cũng chỉ có thể dùng danh tiếng hoàn khố, khiến cho người ta vẫn như cũ nhớ kỹ Mộ phủ. 
Một người một hồn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Mộ Ca phá vỡ im lặng. 
"Nói một chút chuyện về họ Hà kia." Hai tay Mộ Ca kê ra sau đầu, hướng cái đệm sau lưng nằm xuống, hai con mắt nhìn lên đỉnh trướng. 
Vừa nhắc đến, Mộ Khinh Ca trong mắt lập tức ngưng tụ ra sát khí. Thanh âm âm lãnh cắn răng nói ra một cái tên: "Hà Thành."
"Hà Thành sao?" Ánh mắt Mộ Ca lưu động, đen tối khó hiểu. "Lấy tính tình của lão gia tử, có người muốn tính toán cháu trai bảo bối của hắn, đích tôn duy nhất của Mộ phủ. Còn gián tiếp hại chết năm trăm thân vệ, chỉ sợ không cần ngươi nói gì, đều sẽ lập tức đem hắn bầm thây vạn đoạn rồi. Vì sao gia gia lại nói với ta, không thể giết hắn?"
Con mắt Mộ Khinh Ca tối sầm lại: "Bởi vì, Hà gia là phe cánh của Duệ Vương. Chỉ cần Hà Thành không chết, ngươi muốn làm thế nào, Hà gia cũng sẽ không nói nửa câu. Nhưng một khi chết rồi, Hà gia nhất định sẽ thừa cơ chèn ép Mộ gia. Phía trên còn có vị kia, nói không chừng còn mượn chuyện này thu hồi một phần binh quyền trong tay gia gia. Mộ gia không bao giờ tham dự vào cuộc phân tranh hoàng tử, rồi lại bởi vì ta khiến cho Mộ phủ cùng Duệ Vương phủ mơ hồ không rõ. Hiện nay Hoàng thượng tuổi đã già, từng hoàng tử đều rục rịch, gia gia không hy vọng ở thời điểm này bị cuốn vào trong đó. Vì vậy, gia gia không cho ngươi giết Hà Thành, nhưng lại muốn ngươi giữ khoảng cách với Duệ Vương."
"Ngươi ngược lại trong lòng hiểu rõ." Mộ Ca cười lạnh nói một câu, giống như châm chọc nói móc. 
Thế nhưng Mộ Khinh Ca không có đáp trả, mà lâm vào suy nghĩ của mình. 
Nhìn bộ dáng này của nàng, Mộ Ca liền đoán được trong nội tâm nàng vẫn là không dứt bỏ được Duệ Vương rồi. 
Không lại tiếp tục nói chuyện, trong lòng Mộ Ca có tính toán của mình. Sự tình Hà Thành, tuyệt đối không chỉ có một hung thủ. Duệ Vương kia... lần này hắn cùng theo Mộ lão gia tử tới đây, chỉ sợ ngoại trừ xác định Mộ Khinh Ca sống chết bên ngoài, hẳn chính là vì Hà Thành kia. 
Muốn từ trong Mộ phủ tìm được Hà Thành? 
Khóe miệng Mộ Ca đột nhiên cong lên tà ác, lộ rõ tươi cười. Xuyên thấu qua ánh mắt rõ ràng nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm. 
Cái này cũng phải nhìn xem nàng có đáp ứng hay không! 
"Không thể giết? Không quan hệ, lưu lại chậm rãi chơi." Mộ Ca trong tươi cười nhiều thêm vài phần tàn nhẫn. Nàng sẽ khiến cho những kẻ dám trêu chọc nàng cảm nhận rõ ràng, cái gì gọi là sống không bằng chết. 
Một tính mạng ti tiện, sao có thể bù đắp nổi cho năm trăm anh liệt Mộ gia?! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.