Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 15: Bạn xấu tốt nhất, nghe góc tường




Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Lão... Lão đại... Cứu ta..." Mập mạp đẩy cửa vào nhã gian, nhìn chằm chằm vào mũi đao đang chỉ vào yết hầu của mình. Đôi mắt cơ hồ đều biến thành mắt gà chọi. Dưới cẩm y hoa phục, cái bụng tròn trịa càng run lên.
Ngươi là ai! Cứu ngươi? 
Ánh mắt Mộ Ca không tiếng động chuyển tới trên người Mộ Khinh Ca. 
"Thiệu Việt Trạch, Thiệu mập mạp, phụ thân nhậm chức Đô Úy. Cũng là một trong những hoàn khố Lạc Đô, xem như là... Bạn tốt của ta đi." Mộ Khinh Ca một câu giải thích xong. 
Mộ Ca lông mày nhảy lên, bất động thanh sắc nói: "Thiệu mập mạp, sao ngươi lại tới đây?" Dứt lời, ánh mắt bay tới Tần Cẩn Hạo. 
Người chĩa đao kia là hộ vệ của Tần Cẩn Hạo, tự nhiên chỉ nghe mệnh lệnh của hắn. Hiện giờ người này là đang muốn cầu cạnh nàng, làm cho hắn đưa một cái nhân tình, cũng không phải việc gì khó. 
Quả nhiên, thu được ánh mắt của Mộ Ca, Tần Cẩn Hạo hướng hộ vệ gật đầu.
Xát!
Thanh kiếm sắc bén nháy mắt liền thu hồi vào vỏ. Hộ vệ kia lui lại chỗ cũ, như thể hắn chưa từng di động qua. 
Mộ Ca nhàn nhạt nhìn về phía hộ vệ trong lúc lơ đãng hiện lên lục mang, khiến cho nàng biết cấp bậc của người này. Có một hộ vệ là lục cảnh cao thủ, vậy bản thân Tần Cẩn Hạo là cấp bậc gì? 
"Ôi! Nếu biết rõ Duệ Vương đang bàn luận cùng Mộ Ca, ta thế nào cũng sẽ không mạo muội quấy rầy." Thiệu mập mạp cười nịnh nọt hướng về phía Tần Cẩn Hạo, sau đó chân chó chạy đến bên người Mộ Ca hỏi: "Lão đại, ta nghe nói ngươi chạy đến hoang nguyên Lạc Nhật đi? Bên kia không phải đang chiến trận sao? Ngươi không sao chứ."
"Có chuyện còn có thể ở đây cùng Duệ Vương uống trà?" Mộ Ca vỗ rớt chân chó của mập mạp, liếc trắng mắt. 
"Hắc hắc, cũng phải." Thiệu mập mạp gãi gãi đầu, lại trộm nhìn lén Tần Cẩn Hạo. Thấy hắn không nhìn mình, mới sát lại gần Mộ Ca, áp vào tai nói: "Khinh Ca, ngươi đến vừa lúc. Ta nghe nói hôm nay Trích Hoa lâu có trò hay, không bằng ngươi theo ta cùng đi nhìn xem, ở đây uống trà có cái gì vui." Nói xong, hắn nâng lên hai hàng lông mày, tươi cười trong mắt tràn đầy xúi giục. 
Trích Hoa lâu? 
Vừa nghe tên này, không cần Mộ Khinh Ca giải thích, Mộ Ca cũng biết đấy là địa phương nào. 
Vốn định cự tuyệt, nhưng khi nàng chống lại cặp mắt lạnh lùng của Tần Cẩn Hạo. Đôi mắt khẽ chuyển, bỗng thay đổi chủ ý. Vỗ vỗ vạt áo, Mộ Ca đứng dậy vỗ lên đầu vai Thiệu mập mạp nói: "Dẫn đường."
Thiệu mập mạp trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên. 
"Khinh Ca, ngươi... " Tần Cẩn Hạo cau mày nói, hắn nghe được cuộc nói chuyện của Mộ Ca và Thiệu mập mạp. Biết rõ Mộ Ca muốn đi nơi bướm hoa, trong lòng hắn không thích đồng thời nhiều thêm vài phần khinh thường. 
Quả nhiên, hoàn khố chính là hoàn khố. 
Bạch Tịch Nguyệt cũng lộ vẻ không vui. Nàng là theo chân Mộ Ca đi ra đấy, nếu người sau giữa chừng rời đi, nàng làm sao bây giờ? 
Mộ Ca kéo khóe miệng cười cười, đối với Tần Cẩn Hạo tiêu sái chắp tay: "Chuyện của Duệ Vương, ta sẽ nói với gia gia." Sau đó nàng nhìn Bạch Tịch Nguyệt, nghiền ngẫm cười nói: "Ta còn có chút chuyện, phiền toái Duệ Vương điện hạ tiễn Tịch Nguyệt muội muội về Mộ phủ rồi."
Nghe Mộ Khinh Ca an bài. Bạch Tịch Nguyệt kinh ngạc, tức khắc liền kinh hỉ. 
Nàng thế nào cũng không thể tưởng được. Mộ Khinh Ca luôn không thích nàng cùng Duệ Vương gặp mặt, hôm nay không chỉ chủ động mang nàng theo, thậm chí còn cho hai người cơ hội một chỗ. 
Này... 
Kinh hỉ tới quá đột ngột, làm khóe mắt Bạch Tịch Nguyệt nhiễm lên ý ngượng ngùng, dáng vẻ tư thái kiều mị. 
Tần Cẩn Hạo đúng lúc nhìn nàng, thấy một màn động lòng người này, không tự giác nhẹ gật đầu. Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện nhã gian, nơi nào còn có bóng dáng hai người Mộ Khinh Ca. 
Mộ Khinh Ca tiêu sái dứt khoát rời đi, đánh tan kiều diễm vừa mới bay lên trong lòng Tần Cẩn Hạo. Hắn hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. 
Bạch y nhẹ phiêu, Bạch Tịch Nguyệt đi tới trước người Tần Cẩn Hạo, yểu điệu hành lễ, nhu nhu nói: "Tịch Nguyệt làm phiền Duệ Vương điện hạ rồi."
Giai nhân ở trước mắt, dáng người như liễu làm cho Tần Cẩn Hạo tạm thời quên mất Mộ Khinh Ca dị thường, đưa tay đỡ Bạch Tịch Nguyệt dậy. 
Tay vừa chạm tới, như thú con bị kinh sợ mà run rẩy, khiến trong lòng Tần Cẩn Hạo khẽ động. Ánh mắt lạnh nhạt cũng nhiễm một tầng cảm xúc khác thường. 
Lúc này, trong lòng Bạch Tịch Nguyệt cũng không bình tĩnh. 
Nàng đích xác có chút ái mộ Duệ Vương tựa như tiên nhân, nhưng lại rất ít có cơ hội cùng hắn gặp mặt, càng đừng nói tới loại da thịt đụng nhau này. Lập tức khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nàng nhiễm đỏ một mảnh, giống như hoa đào lần đầu hé nở, càng thêm vài phần say lòng người. 
Trích Hoa lâu, một trong những địa phương ong bướm nổi danh nhất Lạc Đô. 
Đó cũng là một trong những nơi mà Mộ Khinh Ca từng sắm vai hoàn khố hay đến nhất, mà cộng sự của nàng, chính là người có vẻ mặt đáng khinh Thiệu mập mạp đi theo bên người này. 
Quá trình tương giao với Thiệu mập mạp, Mộ Khinh Ca cũng không nhiều lời. Chỉ đơn giản nói hai người vì một lần tranh giành tình nhân ở Trích Hoa lâu, liền vung tay đánh nhau. Không đánh không quen, từ đó biến thành bạn xấu cùng chung chí hướng. 
Thiệu Việt Trạch tuy rằng là nhi tử của Đô Úy, thiên phú cũng thường thường, vẫn dừng lại ở xích cảnh sơ giai. Thiệu gia không chỉ có một đứa con là hắn, cho nên đối với hắn không ôm quá nhiều hy vọng, tùy ý hắn bên ngoài làm bậy. 
Tóm lại, chỉ cần không dẫn ra đại sự lớn gì, đều mặc kệ hắn. 
Nhưng thiên phú mập mạp dù gì cũng tốt hơn nhiều so với Mộ Khinh Ca phế vật. Ít nhất người ta còn có thể tu luyện không phải sao. 
Hai người dưới sự dẫn dắt của tú bà tiến vào một gian phòng ngập tràn son phấn, bày trí diễm tục. 
Chờ đến khi tú bà vẻ mặt nịnh nọt ôm bạc rời khỏi, Thiệu mập mạp mới gấp không thể chờ được cởi giầy leo lên giường, tháo xuống bức họa trên tường, sớm chuẩn bị tốt công cụ cắm vào hố nhỏ trên tường.
Yên lặng nhìn hắn vô cùng thuần thục làm hết thảy, khóe mắt Mộ Ca hung hăng kéo ra, dùng thanh âm không thể nghe thấy đối với hồn phách Mộ Khinh Ca nói: "Không nghĩ tới, ngươi còn có ham mê như vậy."
"Tần quốc có luật pháp, phàm là trước khi trở thành nam tử trưởng thành, không thể dụng kỹ nữ, vô luận giá cả thế nào. Người vi phạm, đều phải chịu hình phạt quất roi. Đây cũng là để cho dân chúng dốc lòng tu luyện. Huống chi bản thân ta là nữ tử, những việc phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta không cách nào tự thể nghiệm rồi. Vì để không làm nhục cái danh hoàn khố, mập mạp liền ra cái chủ ý này." Mộ Khinh Ca không chút nào lúng túng trả lời. 
A, có ý tứ. Hoa tửu có thể uống, lại không thể phát sinh ra chuyện gì. Luật pháp này đúng là tra tấn người cũng là để ước thúc người? Mộ Ca thầm nghĩ trong lòng. 
"Hắc hắc... " Từ miệng Thiệu mập mạp đột nhiên truyền đến tiếng cười bỉ ổi mập mờ.
Mộ Ca nhìn qua chỉ thấy trên mặt con heo kia quỷ dị hiện ra đỏ ửng, đôi mắt nhỏ mê ly. Bộ dạng nhìn như phát xuân. Lỗ tai càng dính sát ống trúc trên tường nghe trộm, hoàn toàn đắm chìm vào trong mây mưa thất thường bên sát vách. 
Lát sau, Thiệu mập mạp từ trong đắm chìm tỉnh lại, phát hiện Mộ Ca vẫn còn ngồi ở một bên, vội vàng hô: "Lão đại, ngươi thất thần làm gì vậy? Sát vách có liên tục trò hay a!" 
Chỉ sợ giờ phút này hai kẻ đang mây mưa tại sát vách kia sẽ không thể tưởng được bên ngoài bức tường ngăn cách, thậm chí có hai thiếu niên đang nghe ở góc tường. 
Đối mặt với lời mời của Thiệu mập mạp, khóe miệng Mộ Ca co lại. Thực sự không có hứng thú. 
Không phải là nàng thẹn thùng, kiếp trước, cái loại gió trăng gì mà nàng chưa từng gặp qua? Nàng là quân nhân ngoài biên chế, nhiệm vụ nàng chấp hành đều là bí mật. Đừng nói là nghe góc tường, nàng còn tận mắt thưởng thức bức tranh xuân cung đồ sống đấy. 
"A! Không được, quá kích thích!  Ta không chịu nổi, sẽ quay lại ngay." Thiệu mập mạp đem ống trúc trong tay ném đến ngực Mộ Ca, vọt nhanh ra khỏi phòng. 
Về phần ra ngoài làm cái gì... 
Mộ Ca tỏ vẻ hiểu rất rõ phản ứng sinh lý tự nhiên, hormone lên não của thời kỳ thiếu niên. 
Sau một nén nhang, Thiệu mập mạp tinh thần phấn chấn trở về phòng. Thấy Mộ Ca vẫn ngồi như trước, cũng không đi nghe góc tường nữa, mà là ngồi đối diện nàng, rót chén cho hai người. 
"Lão đại, ngày đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Lúc ta đến nghe bọn hắn nói ngươi nổi giận đùng đùng rời đi, mà tiểu tử Hà Thành kia còn vẻ mặt đắc ý. Sau đó chợt nghe tin ngươi mang thân vệ rời khỏi Lạc Đô đi hoang nguyên Lạc Nhật." Thiệu mập mạp nghiêm túc hỏi. 
Ngày đó ở trong lời Thiệu mập mạp, Mộ Ca biết rõ. Sau vụ việc, Mộ Khinh Ca đã kể cho nàng nghe. Lúc này nàng cũng thuật lại y hệt chuyện ngày đó phát sinh nói ra. 
Phanh! 
"Tiểu tử Hà Thành kia lại dám nói ngươi như vậy! Đi, chúng ta tìm hắn tính sổ. Ngày ấy mập mạp ta không có ở đây, hôm nay nhất định phải giúp ngươi xuất ra ngụm ác khí." Mộ Ca vừa nói xong, Thiệu mập mạp liền vỗ bàn đứng lên, đầy căm phẫn nói. 
Nói xong, phải bắt lấy tay áo Mộ Ca, rời khỏi Trích Hoa lâu.
Mộ Ca tránh đi một trảo này, thần sắc thản nhiên nói: "Hà Thành đã bị gia gia ta trói lại, đem vào Mộ phủ. Bất quá vừa rồi Duệ Vương muốn ta thả hắn."
Thiệu mập mạp nghe xong, lập tức cúi người hỏi: "Lão đại, ngươi không phải là nghe xong Duệ Vương nói, liền cứ vậy đem tiểu tử kia đưa về đi."
"Đương nhiên là không." Mộ Ca cong môi cười. Ngũ quan tuyệt mỹ lập tức trở nên tà mị vô cùng. 
Thần tình tà mị kia, khiến Thiệu mập mạp thấy được toàn thân thịt mỡ run lên. Nhưng không nghĩ quá nhiều, mà vỗ ngực cam đoan: "Lão đại, ngươi chỉ cần nói một câu chỉnh đốn tiểu tử kia thế nào. Coi như là đem trời chọc ra một cái sọt, mập mạp cũng sẽ cùng ngươi làm một trận!"
Ánh mắt Mộ Ca rơi vào trên người Thiệu mập mạp. Hồi lâu, cơ hồ đem toàn thân hắn sợ hãi, nàng đột nhiên nở nụ cười: "Thiệu mập mạp, ngươi cũng được coi là một nhân vật." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.