Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 13: Duệ Vương đến phủ, thì ra là trà xanh (*)




Editor: Diệp Lưu Nhiên
(*) Trà xanh: ám chỉ những cô gái giả vờ là "cô gái tốt" để thu hút đàn ông. 
"Dung cô cô, Tịch Nguyệt vì Mộ ca ca làm, đều là cam tâm tình nguyện."
Trong lúc Mộ Ca vẫn còn nghi hoặc lời nói của Bạch Liên Dung, chợt nghe Bạch Tịch Nguyệt khéo hiểu lòng người giải vây. Không khỏi khiến nàng liếc nhìn người trước mặt. 
Chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mộ Ca, Bạch Tịch Nguyệt vậy mà lộ ra một nụ cười thẹn thùng. Thấy vậy Mộ Ca lập tức nổi cả da gà. 
Ách... 
Bạch Tịch Nguyệt dường như thẹn thùng không dám lại nhìn Mộ Ca, mà là quay người đối mặt với Mộ Liên Dung nói: "Dung cô cô, nếu như Mộ ca ca không có việc gì, Tịch Nguyệt vẫn là nên về trước. Ngày mai sẽ tới thăm Mộ ca ca."
"Ừm, cũng phải. Ngươi một nữ nhi khuê các, ban đêm cùng nam tử gặp mặt có chút không ổn. Về nghỉ ngơi trước đi, ta còn muốn ở lại một lát." Mộ Liên Dung tỏ vẻ lý giải. 
Nhận được sự đồng ý của Mộ Liên Dung, Bạch Tịch Nguyệt liền nhẹ nhàng cúi người, sau đó mới mang theo nha hoàn nhanh nhẹn rời đi. 
Một bộ dáng tri thức hiểu lễ nghĩa, khiến Mộ Liên Dung hài lòng gật đầu. 
Sau khi Bạch Tịch Nguyệt rời khỏi, Mộ Liên Dung mới nói với hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Ta và chủ tử các ngươi có mấy lời muốn nói, các ngươi lui xuống trước chuẩn bị nước tắm và đồ ăn đi."
Ấu Hà cùng Hoa Nguyệt cũng không lập tức rời đi, mà là nhìn sang Mộ Ca. Nhìn người sau gật đầu, hai người mới cúi người lui ra. 
"Cô cô mời vào." Mộ Ca nghiêng người mời Mộ Liên Dung vào phòng. 
Mộ Liên Dung bước vào trong, liền phân phó Mộ Ca đóng cửa. 
Trong phòng, chỉ còn lại cô cháu hai người. 
Mộ Liên Dung ngồi trên chiếc ghế trong phòng, lúc này trong phòng đã được thắp nến. Cách ánh nến chập chờn, ánh mắt Mộ Liên Dung phức tạp nhìn về phía Mộ Ca, khiển trách: "Khinh Ca, ngươi sao lại lỗ mãng như thế? Ngươi là hương khói duy nhất của Mộ gia, nếu ngươi xảy ra chuyện, Mộ gia liền xong rồi. Ngày thường ngươi như thế nào làm bậy, ta đều nhắm mắt cho qua. Đơn giản là tại Lạc Đô này, có Mộ gia bảo vệ ngươi. Thế nhưng ngươi cũng không nên tự mình rời khỏi Lạc Đô, đem bản thân lâm vào nguy hiểm. Chẳng lẽ ngươi không biết, trên đất Tần quốc này, có bao nhiêu kẻ ước gì ngươi chết ở bên ngoài sao?"
Những lời này, ngôn từ sắc bén. Nhưng Mộ Ca lại cảm nhận được trong đó nồng đậm quan tâm. 
Mộ Ca không đáp lại, dường như đang tiếp thu Mộ Liên Dung răn dạy. Người sau thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn về phương xa. Có thống khổ, cũng có cừu hận: "Thế nhân đều cho rằng mười năm trước Mộ gia là bởi vì không may, mới liên tiếp xảy ra vấn đề ngoài ý muốn. Nhưng sự thật đâu? Bất quá là có người không chấp nhận được Mộ gia tiếp tục lớn mạnh mà thôi. Năm đó nhị thúc và nãi nãi ngươi ngoài ý muốn rơi xuống vách đá mà chết, ta lại may mắn giữ được tính mạng. Gia gia của ngươi không thể không từ chiến trường bứt trở về, để lại phụ thân ngươi một mình kháng địch. Thế nhưng không nghĩ tới, gia gia của ngươi chân trước vừa bước vào Lạc Đô, chân sau liền truyền đến tin phụ thân ngươi chết trận. Chết trận? Hừ...?"
Mộ Liên Dung đột nhiên cười lạnh. Trong ánh mắt lăng lệ ác liệt cơ hồ bị hận ý bao phủ: "Những cái đó bất quá là một đám ô hợp, trong núi phỉ binh mà thôi. Phụ thân ngươi mười ba tuổi liền chinh chiến sa trường, không một trận thất bại, như thế nào lại bị một đám thổ phỉ phá vỡ, còn mất cả tính mạng? Thậm chí ngay cả thi thể đều tìm không thấy?"
Thì ra, Mộ gia còn có Nhị gia. Thì ra, cái chết của phụ thân Mộ Khinh Ca là như vậy. 
Ánh mắt Mộ Ca đen tối không rõ, trong lòng đối với tao ngộ của Mộ gia có chút đồng tình. Được chim bẻ ná, được cá quên nơm (*), sau khi công thành danh toại, chính là tàn sát công thần, thiên tử ghen tỵ... Những từ này sử dụng ở bất kỳ thế giới nào đều rất phù hợp. 
(*) Được chim bẻ ná, được cá quên nơm: tương đương với từ "qua cầu rút ván", đạt được mục đích thì vội vã quên người đã giúp đỡ mình. 
Đột nhiên Mộ Ca cảm thấy trên mu bàn tay mình trầm xuống, một xúc cảm mềm mại mà ấm áp khiến cho nàng nâng lên đôi mắt, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Mộ Liên Dung. 
"Khinh Ca, gia gia của ngươi già rồi. Ta cuối cùng vẫn chỉ là đứa con gái, về sau Mộ gia chỉ nhờ vào ngươi. Cô cô không trông mong ngươi có thể trở thành nam tử đội trời đạp đất, chỉ cầu ngươi bình an." Dứt lời, tay nàng rời khỏi bàn tay Mộ Ca, thay nàng vén tóc sau tai, cất giọng thì thào nhẹ đến không thể nghe thấy: "Có lẽ, tính nết hiện giờ này của ngươi, mới có thể làm cho những người kia yên tâm."
Câu nói của Mộ Liên Dung, khiến cho Mộ Ca tựa hồ có chút minh bạch. 
Những người như Mộ Hùng, như gia thế của Mộ gia, có thể chịu đựng được Mộ Khinh Ca bên ngoài làm xằng làm bậy, chỉ sợ là bất đắc dĩ. Bởi vì, bọn hắn tình nguyện chứng kiến một cái hoàn khố mất hết thể diện của Mộ gia, cũng không muốn có một ngày chứng kiến thi thể của Mộ Khinh Ca. 
Trong mắt thế nhân là vinh quang khuynh quốc, Mộ phủ quyền thế ngập trời, cư nhiên sống nghẹn khuất như thế? 
Trong lòng Mộ Ca nổi lên phẫn nộ. 
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không phân biệt được đây là cảm xúc từ chính bản thân nàng, hay là tới từ cỗ thân thể Mộ Khinh Ca này. 
"Còn có, đứa nhỏ Tịch Nguyệt này không tệ. Cô cô thấy nàng đối với ngươi ngược lại là một tấm chân tình. Mặc dù ngươi không thể lấy nàng làm chính thê, nhưng cho nàng một danh phận quý thiếp cũng rất tốt. Ngươi suy nghĩ cho kỹ." Mộ Liên Dung đột nhiên ném ra một câu. 
"..." Mộ Ca sửng sốt. Cái gì chính thê? Cái gì quý thiếp? Chẳng lẽ lại còn muốn nàng vì Mộ gia cưới thê nạp thiếp, kéo dài hương khói? 
Dường như trời giáng thiên lôi, vừa lúc bổ trúng Mộ Ca. Trong lòng nàng gào thét: "Bảo Bảo không làm được a"
Mộ Liên Dung cũng không ở lại Trì Vân uyển bao lâu, lúc Ấu Hà bưng đồ ăn tới liền rời đi. Mộ Ca ăn vài món, lại thống khoái tắm rửa một trận, thay một kiện y phục khô mát, còn chưa kịp cảm nhận xem thân thể có biến hóa gì đã liền nặng nề ngủ. 
Sáng sớm, Mộ Ca bị thanh âm kiều mị bẩm sinh của Hoa Nguyệt làm cho tỉnh dậy. 
Mơ mơ hồ hồ ngồi trên ghế, tùy ý để cho Ấu Hà và Hoa Nguyệt mặc y phục vấn tóc cho nàng. Mộ Ca mệt mỏi đến nỗi ngay cả mắt cũng không muốn mở. 
"Tiểu tước gia, hôm nay liền mang ngọc quan phỉ thúy điêu khắc hoa mai tốt chứ?" Trong tay Ấu Hà cầm một vật điêu khắc tinh mỹ, còn khảm một viên hồng bảo thạch trên phát quan (*). Thấp giọng dò hỏi Mộ Ca.
(*) phát quan: dây cột tóc. 
Mắt Mộ Ca miễn cưỡng mở ra một ít, liếc nhìn phát quan trong tay Ấu Hà, nhàn nhạt nói: "Quá diễm tục." Dứt lời, nàng tùy ý lấy một phát quan trên bàn bày biện ném cho Ấu Hà: "Nha, cái này không tồi."
Bộ dạng Ấu Hà phục tùng nhìn qua, Mộ Ca chọn trúng chính là một cái bình thường không có gì lạ, không có bất cứ Cổ Ngọc gì trên phát quan. Phát quan này, nàng thân là thiếp thân nha hoàn, thế mà không nhớ rõ nó lọt vào Trì Vân uyển lúc nào đấy. 
Ấu Hà bưng lấy phát quan, đối với lựa chọn của Mộ Ca có chút kinh ngạc. 
Hoa Nguyệt cũng đồng dạng nhìn lên phát quan đơn giản chất phác kia, lanh mồm lanh miệng nói: "Tiểu tước gia mỗi lần đi gặp Duệ Vương, không phải là muốn tỉ mỉ ăn mặc một phen sao? Phát quan này... "
Cảm giác được trong mắt Mộ Ca bắn ra lãnh ý. Ấu Hà vội vàng trừng Hoa Nguyệt. Người sau lè lưỡi một cái, không dám nhiều lời nữa, chuyên tâm vuốt lên nếp gấp trên y phục của Mộ Ca. 
Lát sau, Mộ Ca một thân cẩm bào hỏa diễm như lửa đỏ, bước ra Trì Vân Uyển. Trên đỉnh đầu phát quan đơn giản, cùng dưới thân y phục mãnh liệt không giống nhau.
Tiền viện, trong chính sảnh Mộ phủ, Mộ Hùng phụng bồi Duệ Vương Tần Cẩn Hạo đến thăm, người ngồi ở chủ vị đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm. 
Tần Cẩn Hạo xuất hiện, cũng không khiến người ngoài ý muốn. Dù sao hôm qua lúc hắn rời đi, đã nói qua sẽ đến Mộ phủ, chỉ bất quá không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. 
Nếu như không phải Tần Cẩn Hạo sáng sớm tới chơi, sợ là lúc này Mộ Ca vẫn còn trên giường đang ngủ. 
Cùng với Ấu Hà và Hoa Nguyệt theo sau, Mộ Ca đi tới sảnh chính. Thời điểm định tiến vào, lại kinh ngạc phát hiện, vốn không nên xuất hiện ở đây Bạch Tịch Nguyệt, thế mà lại ở bên pha trà dâng hương cho Mộ Hùng và Tần Cẩn Hạo.
Mộ Ca nhíu mày, chợt nghe đến thanh âm nói thầm của Hoa Nguyệt sau lưng: "Bạch cô nương này thật đúng là lợi hại, mỗi lần Duệ Vương đến phủ, đều trùng hợp xuất hiện."
Nghe được câu này, ánh mắt Mộ Ca không để lại dấu vết tại trên người Bạch Tịch Nguyệt và Tần Cẩn Hạo dạo qua một vòng.  
"Ca nhi, nếu đã đến, sao còn đứng ngoài cửa làm gì?" Mộ Hùng phát hiện thấy Mộ Ca bên ngoài, vội lên tiếng. 
Mộ Ca cất bước vào. Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy một thanh âm sợ hãi mà nhu thuận khiến người khác muốn bảo vệ cất lên: "Mộ ca ca đã đến. Muội... Muội không phải là cố ý xuất hiện ở trước mặt Duệ Vương điện hạ. Là gia gia gọi muội đến pha trà, chờ trà nấu xong, muội liền rời đi."
Nàng vừa nói xong, lập tức làm cho tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng. Đôi vai khẽ run rẩy, một bộ dáng đáng thương, đủ để khiến cho tất cả sinh vật giống đực có ý muốn bảo hộ. 
"Đáng giận! Lần trước tiểu tước gia chỉ bất quá cảnh cáo nàng không cho phép xuất hiện ở trước mặt Duệ Vương, lúc ấy còn khóc nói nàng và Duệ Vương không có gì. Giờ này thấy lão công gia và Duệ Vương ở đây, liền làm bộ đáng thương."
Hoa Nguyệt nói làm cho Mộ Ca bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra giữa Mộ Khinh Ca và Bạch Tịch Nguyệt, còn có câu chuyện như vậy. 
"Đây là có chuyện gì? Duệ Vương nhắc đến trà nghệ của Tịch Nguyệt, ta liền kêu nàng tới." Mộ Hùng giải thích.
Ngược lại là nhân vật trung tâm của câu chuyện, Duệ Vương Tần Cẩn Hạo không có chút tỏ vẻ, chỉ là ánh mắt thương tiếc mịt mờ của hắn nhìn Bạch Tịch Nguyệt không thoát khỏi con mắt sắc bén của Mộ Ca. 
Những lời của Mộ Hùng, làm cho Bạch Tịch Nguyệt càng lộ ra là người vô tội. 
Mộ Ca mỉa mai nhìn nàng một cái, đối với Mộ Hùng cong môi cười nói: "Gia gia, Khinh Ca từ đầu đến cuối hình như đều chưa nói cái gì." Nói xong, nàng đi lướt qua Bạch Tịch Nguyệt, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mộ Hùng. 
Sắc mặt Bạch Tịch Nguyệt trắng nhợt, đầu cúi thấp càng sâu. Không ai thấy được sự oán hận rõ ràng trong cặp mắt thanh thuần kia. 
Vừa ngồi xuống, Mộ Ca liền đối với Tần Cẩn Hạo cười nói: "Duệ Vương đến xem ta, cố tình rồi. Chỉ là lần này đến có phải quá sớm hay không?" Tiếp theo sóng mắt lưu chuyển, mang theo vài phần cười giỡn nói: "Hay là chẳng lẽ đối với hương trà của Mộ phủ ta nhớ mãi không quên, cho nên mới đến sớm đấy chứ?"
Lời này mang theo vài phần ám chỉ cùng phù phiếm, khiến cho gương mặt Bạch Tịch Nguyệt hóa đỏ, trong mắt mang theo vài phần chờ mong thẹn thùng liếc trộm Tần Cẩn Hạo. 
Mộ Hùng trách cứ nói: "Ca nhi không thể nói bậy."
Mộ Ca nhếch miệng, chỉ là trong ánh mắt nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm. 
Trong mắt Tần Cẩn Hạo lóe lên tia tức giận, trên mặt lại kéo ra một đường cong: "Bất quá lần trước đến Mộ phủ, ngẫu nhiên thưởng thức trà nghệ của Bạch cô nương, hôm nay nói chuyện phiếm cùng lão công gia nên nhắc tới mà thôi."
Dừng một chút, hắn lại mang theo giọng nói cưng chiều cùng dung túng nói: "Bổn vương đáp ứng Khinh Ca tặng ngươi chút món quà. Thế nhưng hôm qua sau khi hồi phủ, cố gắng suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra lễ vật phù hợp. Vì vậy hôm nay hạ triều, liền cùng nhau lão công gia tới đây, chuẩn bị mời Khinh Ca xuất phủ du ngoạn, nếu gặp phải món đồ gì ưa thích, chỉ cần mở miệng là được." Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc nhìn qua Bạch Tịch Nguyệt, dường như người này căn bản không tồn tại. 
Một mực âm thầm vụng trộm chú ý Tần Cẩn Hạo, Bạch Tịch Nguyệt nghe thế, trong ánh mắt khó nén thất vọng cùng ghen ghét. 
"Thì ra là thế." Mộ Ca cười cười, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên người Bạch Tịch Nguyệt, nói: "Tịch Nguyệt muội muội có muốn cùng đi với chúng ta không?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.