Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 50: Giết Toàn Bộ




“ Ngươi muốn chết… “ Kim Lịch cả giận gầm lên một tiếng thủ chưởng cũng tung ra đón lấy một chưởng của Tôn Dương, nhưng lại bất ngờ chỉ nghe Kim Lịch hét thảm một tiếng cả người như bị sét đánh bắn ngược ra sau, mà cánh tay hắn đưa ra đón chưởng thì lại không thấy đâu nữa, chỉ thấy nơi đó là một cái bả vai nhuộm đầy máu, hiển nhiên là một cánh tay đó đã bị Tôn Dương dùng một chưởng nhẹ nhàng đánh nát. Toàn bộ mọi người đều yên lặng mà trợn to mắt, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy hai thủ chưởng va chạm nhau bất cứ ai nhìn vào cũng đều biết đây chỉ là hai chiêu thăm dò thực lực của đối phương, thế nhưng chỉ là chiêu thăm dò thôi, có cần phải biến thái như thế không, vừa chạm vào liền phế đi một cánh tay của người ta.
Tôn Dương đắc thủ liền giống như u linh vô thanh vô thức trở lại vị trí cũ, trên khoé miệng còn treo một nụ cười lạnh giang xảo, chỉ một cái chớp mắt va chạm vừa nãy không ai hay biết lúc thủ chưởng của Tôn Dương sắp va chạm với một chưởng của Kim Lịch bàn tay của hắn trong nháy mắt đã biến chưởng thành chỉ, đầu ngón tay trỏ của hắn ngưng tụ ra một mũi Nhất Chủy Toái Diệp trực tiếp bắn xuyên qua lòng bàn tay của Kim Lịch sau đó lại nháy mắt bàn tay hoá thành chưởng ấn va chạm với chưởng của Kim Lịch. Mà uy lực của Nhất Chủy Toái Diệp thì khỏi phải bàn, đây chính là một lá bài tẩy cường đại nhất của Tôn Dương kể từ lúc hắn mới bắt đầu tu luyện cho đến nay, vừa nãy là hắn cố tình ngưng tụ ra một phần nhỏ lực lượng của Nhất Chủy Thông Thiên chính vì vậy cho nên lực lượng chỉ vừa đủ để xoắn nát một cánh tay của Kim Lịch, còn nếu như một kích kia mà hoàn toàn bạo phát ra thì thứ bị xoắn nát sẽ không đơn giản chỉ là một cánh tay mà chính là cái mạng nhỏ của Kim Lịch, thông qua một kích vừa rồi Tôn Dương cũng đã biết được thực lực của tên gia hỏa này là một Địa Tướng hậu kỳ, cao hơn hắn một tiểu cảnh giới thế nhưng điều này cũng chẳng nói lên ý nghĩa gì đối với hắn cả, chỉ là Tôn Dương hắn cơ linh xảo trá hơn mà thôi.
Kim Lịch đau đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn cánh tay đã bị phế của mình từ trong ánh mắt không hề che giấu vẽ oán độc, hắn vận lực cầm máu sau đó từ trong miệng không ngừng niệm ra những đoạn khẩu quyết kỳ lạ, quanh thân hắn bốc lên kim quang vô số văn tự xoay chuyển quanh thân thể hắn giống như một cái chuông, ánh mắt hắn âm độc chợt lóe lên nhìn về phía Tôn Dương sau đó toàn bộ văn tự và kim quang đột nhiên biến mất, khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Khoảnh khắc kim quang kia biến mất Tôn Dương đột nhiên có cảm giác không ổn, không gian xung quanh mình dường như bị cô đọng lại sau đó từng đoàn văn tự kim sắc kỳ lạ từ trong hư không hiện ra đem thân thể hắn bao lấy vào bên trong, dưới sự ảnh hưởng của những văn tự Kim sắc này Tôn Dương như cảm thấy toàn thân lực lượng của mình bắt đầu có dấu hiệu bị phong toả, ngay cả Thần Phách cũng đang bị những đoạn văn tự kỳ lạ vây chặt như muốn đem nó nhốt lại. Tôn Dương khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc “ Lực lượng có phong ấn… Mẹ nó còn có loại công phu này nữa sao?…”. Nhưng còn không kịp đợi hắn phản ứng thì ngay trước mặt đã ập tới một trận kình phong rít gào, khuôn mặt tái xanh của Kim Lịch đang hiện lên một nụ cười dữ tợn, tay trái của hắn còn nâng lên một đại chưởng ấn to lớn, lực lượng như muốn kéo theo không gian sụp đổ đem Tôn Dương hoàn toàn phong ấn trong một chưởng này.
Chưởng phong lăng không đến gần, vẽ mặt Tôn Dương vẫn cực kỳ bình tĩnh trên miệng hắn còn treo lên một nụ cười nhạt như muốn nhân cơ hội chọc giận Kim Lịch nói “ Lực lượng phong ấn quả thật rất lợi hại… Chỉ tiếc là ngươi học chưa có tới, với chút bản lĩnh này của ngươi có thể nói là trói gà không chặt a.. “
“ Hừ đợi ngươi chết rồi lời nói khoác này ta coi như không nghe thấy..” Kim Lịch cười lạnh một tiếng thủ chưởng càn tăng thêm tốc độ hung hăng giáng xuống.
Tôn Dương cười như không cười mặc cho những văn tự kia đang không ngừng xâm nhập vào kinh mạch của mình đem lực lượng của mình phong ấn lại, màu tím trên đôi mắt hắn lưu chuyển càng thêm đậm đặc yêu dị, toàn bộ không gian lập tức biến đổi, tất cả những người đến đây vây giết Tôn Dương đều cảm thấy bản thân trong nháy mắt mình như bị đưa vào một không gian khác, nơi này tràn ngập tử khí, hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào, khắp nơi đều là máu tanh và sương trắng, bầu trời đỏ rực mặt đất cũng đỏ rực, đại môn đỗ nát cây cối khô cằn nghiêng ngả nữa chìm nữa nổi trên mặt đất, âm sát khí như cương phong điên cuồng quét qua. Nguyên một đám người tâm như lặng xuống đáy vực, chỉ nghe vang vọng đâu đó một giọng nói như vang lên từ Tu La Địa Ngục “ Ta đã nói tất cả các ngươi đều phải chết thì nhất định sẽ không để cho kẻ nào thoát… Đi chết hết đi “
“ Huyễn cảnh, đây là huyễn cảnh “ có người sợ hãi thốt lên, nhưng lời của hắn vừa dứt thì cổ họng của hắn chợt có cảm giác vừa mát vừa ướt, một dòng máu tưới từ dưới cổ chảy xuống tiếp theo là cái đầu của tên đó trực tiếp rời khỏi cổ lăng xuống đất chết trợn mắt. Tiếp đó những tình huống tương tự như vậy cũng liên tục xảy ra, không ai nhìn thấy người ra tay như thế nào, chỉ thấy trong hư không bay đầy những sợi tơ nhỏ lóng lánh màu tím, nhìn những sợi tơ chỉ mảnh khảnh trong suốt nhỏ như sợi chỉ kia mà tâm tình bọn hắn rét lạnh, gần hai mươi cao thủ trong vài cái hô hấp chỉ còn lại năm người, tất cả những người còn lại thân thể đều đã chia năm sẻ bảy rơi rớt lộn xộn trên mặt đất, những sợi tơ nhỏ kia thật sự quá đáng sợ bất cứ người nào bị chúng quấn vào thân thể liền đứt đoạn, năm người còn sống này chẳng qua là do tu vi cảnh giới của bọn hắn cao hơn những người kia cho nên vẫn miễn cưỡng chật vật chống đỡ được, năm người này tự nhiên là Kim Lịch và hai tên đã xuất thủ cùng hắn, hai người còn lại một người chính là tên Kiếm Thế đã đánh lén Kiều Mộng Cầm kia tên còn lại thì hình hài đen đúa áo quần rách nát như cái bang mặt mũi thô kệch dữ tợn, hiện tại bọn hắn đang chật vật tránh né những sợi tơ đáng sợ kia, Kim Lịch tâm thần run rẩy hắn nhìn bộ phận cơ thể người rơi đầy đất kia trong lòng đã sợ hãi đến cực độ, để đè ép che giấu đi sợ hãi trong lòng hắn như điên cuồng hét lên “ Đồ khốn kiếp, ngươi có bản lĩnh thì ra đây đấu với ta một trận…”
“ Ha ha ha đấu một trận, ngươi có tư cách đó sao? Không phải các ngươi muốn lấy Bách Biến Phong Linh sao? Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội sống sót, nếu không vượt qua được thì chịu chết đi ( chịu chết đi) ( chịu chết đi) “ m thanh của Tôn Dương vang vọng trong hư không rơi vào tai của đám người lúc này lại giống như một lời phán tử hình. Tiếp đó không trung phía trên đỉnh đầu của năm người đột nhiên xuất hiện hư ảnh một đoá Tinh Liên trong suốt cực đại đem năm người đính tại chỗ, lực lượng định trụ từ Tinh Liên toả ra đè ép lên năm người khiến cho bọn hắn có cảm giác như bị hàng vạn toà đại sơn đè lên người không cách nào cử động được, thế nhưng còn chưa kịp đợi bọn hắn nổi lên phản ứng sợ hãi thì lại thêm một cổ khí tức hủy diệt tàn bạo ập đến làm cho lông tóc của bọn hắn không tự chủ được mà dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng cùng không cảm lòng. Từ trong hư không một cái mũi khoan lớn bằng một thân người mang theo lực lượng phá hủy cuồng bạo phóng ra, đầu mũi khoan nhọn hoắc sắc lẹm điên cuồng xoáy tròn với tốc độ cực nhanh, kèm theo đó là một chuỗi âm thanh trào phúng của Tôn Dương vang lên “ Thứ xoắn nát tay ngươi chỉ là một phần nhỏ… Còn bây giờ các ngươi hãy thử một chút uy lực chân chính của Nhất Chủy Thông Thiên của ta đi “
“ Bùng “ một tiếng nổ rung trời chuyển đất, không có cát đá bày tán loạn như trong tưởng tượng, chỉ có huyết vụ và thịt nát bay đầy trời, huyễn cảnh biến mất gần hai mươi cao thủ cũng biến mất, chỉ còn lại nơi đó một bóng người đứng lẳng lặng trong đêm tối trên hư không, mái tóc hắn tùy ý để gió thổi bay tán loạn, quần áo đón gió phát ra tiếng kêu phần phật, đôi mắt trở lại một màu đen thâm thúy nhìn vào bãi huyết vụ đang rơi trên hư không, trong mắt hắn không lộ ra một chút biểu tình nào. Điều này làm cho một đám người thích xem náo nhiệt xung quanh không khỏi than thở, khiếp sợ, cùng ngưỡng mộ, đây chính là uy phong của cường giả chỉ cần ngươi đủ mạnh thì lời nói của ngươi chính là tử cục của kẻ khác.
Ở bên dưới sân của phủ đệ, Kiều Mộng Cầm đang đưa tay che lấy cái miệng nhỏ xinh đẹp mà kinh ngạc không nói thành lời, nàng nhìn tên thiếu niên có thân hình đơn bạc không chút khí tức kia, cái thân ảnh đó nhìn như yếu nhược bình thường nhưng không ngờ rằng bên trong đó lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ như vậy, gần hai mươi cao thủ có cùng giai vị với nàng cứ như vậy mà bị hắn mạt sát trong nháy mắt, tựa như đám người kia trong mắt hắn căn bản đều là cây cỏ đều là kiến hôi, nói giết là giết không chừa một mống.
Mà trong lúc này khi tâm tình của đám người vẫn còn đang chìm trong rung động thì lại đột nhiên nghe từ miệng Tôn Dương bình thản thốt lên một câu “ Các vị nếu đã xem kịch đủ rồi thì xin mời hiện thân đi “
“ Hả vẫn còn có người muốn giết tên sát tinh này sao? “ Có người như không thể tin được kêu lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.