Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 112: Hoả diễm thứ mười một




Viêm Khai đã tỉnh lại, hắn đã sắp rơi xuống đất, vậy mà lúc này lại đang chậm rãi bay lên, quanh thân hắn chín ngọn lửa vũ động, Hắc Côn trên vai cũng toả ra quang mang lập loè. Toàn thân hắn vẫn bùng cháy ngọn lửa vô định, hình bóng hắn bên trong ngọn lửa đó, tựa như một chiến thần trỗi dậy.
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng, cái khiến cho nhiều người chú ý nhất chính là thứ đang nằm dưới chân hắn, chính là thứ này đang nâng lấy thân thể của hắn bay lên. Dị Thú, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoả Vân thú tưởng chừng như muốn hủy diệt Viêm khai, giờ phút này lại nằm phủ phục dưới chân hắn, nó hoá thành một đám mây lửa nâng đỡ hắn.
Hình ảnh rung động này, thật dễ làm cho người nhìn sinh ra một loại ảo giác, như đang nhìn thấy một tôn chiến thần chân chính. Bởi vì Viêm Khai hiện tại quả thật rất giống, khắp người đều là hoả diễm bay múa, trên vai vác Hắc Côn, dưới chân đạp Hỏa Vân thú. Nhìn đi nhìn lại thật không khác nào một tôn chiến thần đỉnh thiên lập địa.
Những Tôn Giả của các thế lực nhìn một màn này, họ tự nhiên hiểu đây là chuyện gì? Với lại chuyện này xảy ra như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy. " Dị Thú tự mình nhận chủ " Trong đầu bọn họ lúc này đều có cùng một suy nghĩ như vậy? Riêng hai nhà Đông Doanh gia và Lăng gia thì lại nảy sinh sát cơ độc ác. Trước đó, một tên Tôn Dương đã đủ uy hiếp đến tương lai gia tộc rồi, hiện tại lại mọc ra thêm một tên quái thai của Viêm gia. Những mối hậu hoạ có tiềm lực vô tận này, nếu bọn họ không quyết đoán trừ bỏ, về sau sợ là gia môn bọn họ sẽ phải chịu cảnh diệt tộc.
Viêm Khai đã được Dị Thú công nhận tiềm lực, nó tự mình nhận chủ, một cái hành động này cũng gây nên cho vô số người sự tiếc nuối, có ganh tỵ, có căm hận, có ngưỡng mộ đối với Viêm Khai. Trong đó cũng có tên hoà thượng Tâm Vĩnh, hắn nhìn Hoả Vân thú dưới chân Viêm Khai mà than thở tiếc hận không thôi. Nhưng ai cũng biết, nếu Dị Thú đã nhận chủ thì bất cứ ai cũng không thể làm gì được. Dù có giết chết Hỏa Vân thú và Viêm Khai thì tất cả cũng sẽ tiêu tán, không ai nhận được cái gì cả?
Viêm Khai bay đến chỗ người của Viêm gia, hắn hơi khom người hành lễ với Tôn Giả của gia tộc và các trưởng bối nói. " Mọi người nhanh hạ xuống bên dưới, bảo hộ gia tộc an toàn… Lát nữa hoả diễm kia bộc phát, ta sợ là có rất nhiều thứ sẽ bị hủy diệt…"
" Khai nhi, ngươi muốn…? " Viêm Chính muốn hỏi Viêm Khai, ý định của hắn có phải muốn dung hợp hỏa diễm tầng thứ mười, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của con trai, hắn lại không thể nào nói hết câu, chỉ đành thở dài một tiếng rồi dẫn đầu hướng nơi Viêm gia bay xuống.
Tất cả những người khác cũng lần lượt hạ xuống, họ biết Viêm Thần Dị Hoả truyền thừa của gia tộc không phải là thứ tầm thường, Viêm Khai hiện tại ngoài ý muốn được Dị Thú nhận chủ, đây tự nhiên là điều kinh hỉ đối với Viêm gia, nhưng hắn vì thực lực cho nên hắn bắt buộc phải dung hợp loại hoả diễm cuối cùng kia. Dù xác suất thành công sẽ rất nhỏ, có khả năng cao là hắn sẽ bỏ mạng, người của Viêm gia biết điều này, nhưng cũng không có ai lên tiếng ngăn cản hắn. Tương lai của hắn, tất cả chỉ dựa vào một bước này.
Chờ cho mọi người rời đi hết, Viêm Khai lại hướng đến chỗ Tôn Dương hơi khom người một cái, giọng nói chân thành cảm tạ hắn. " Đa tạ Tôn đại ca đã chiếu cố… Tiểu đệ nói ít, lòng nhiều, mong đại ca hiểu…"
" Được rồi… Ta cảm thấy ta dạo này cũng tạo được không ít phúc đức a… Ài mà thôi, ngươi mau đi làm chuyện của ngươi đi… Cẩn thận một chút, mấy cái lão già kia có khả năng sẽ làm chết ngươi đó…" Tôn Dương lúc này đã khôi phục được một chút huyết khí, hắn thấy Viêm Khai đối với mình hành lễ, hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không có từ chối. Hắn khoát tay cười cười cho qua chuyện nói.
" Tôn đại ca yên tâm… Bọn họ đều là Tôn Giả, ta tin chắc họ cũng nhìn ra sự đáng sợ của hỏa diễm kia… Ít nhất trong tình huống này bọn họ sẽ không dám động đến ta.." Viêm Khai liếc nhìn những Tôn Giả của các gia tộc kia nói.
" Vậy được…. Mau đi đi… Ta cũng muốn kiến thức xem Viêm Thần hoả này lợi hại đến mức nào…?"
Viêm Khai gật đầu, hắn hít sâu một hơi, giữa mi tâm lóe lên một đạo ấn ký hình ngọn lửa, đây chính là ấn ký của Hỏa Vân thú, có đạo ấn ký này, hắn có thể tùy ý điều động sức mạnh của Hỏa Vân thú.
Mọi người biết Viêm Khai lại muốn chơi lửa, đối với hoả diễm lần này, bọn họ sẽ không dám đứng quá gần mà nhìn. Tất cả mọi người lại tiếp tục lùi về phía xa tít, có người còn cố tình hạ xuống đất để bảo trụ an toàn. Giờ phút này, Viêm Khai tựa như nhân vật chính, vô số ánh mắt nhìn theo bóng dáng của hắn bay lên, đứng đối diện với đóa hoả diễm kia.
Ở trên cao, mười loại hoả diễm sau khi dung hợp đã hoá thành một đoá hoa sen mười cánh, có mười màu sắc khác nhau. Uy năng hủy diệt bắn ra càng làm cho người ta thêm sợ hãi rét lạnh, Viêm Khai nhìn đoá hoa sen hoả diễm này, hắn thầm thở dài một tiếng. " Chỉ còn một tầng cuối cùng này… Chỉ cần phá bỏ được đoá hoa sen kia thì có thể thôn phệ nó… Nhưng mà mười loại hoả diễm dung hợp lại, muốn phá nó cũng không phải dễ… Hiện tại ta chỉ có chín loại, đem dung hợp lại chỉ sợ cũng không thể lay chuyển được đoá hoa sen kia…"
Viêm Khai đứng suy nghĩ, đến cuối cùng cũng không còn cách nào khác, hắn bắt đầu tập hợp chín ngọn hoả diễm, muốn đem chúng dung hợp lại với nhau, giờ phút này, trên bầu trời ẩn ẩn như có giông tố sắt kéo đến, từng tiếng sấm chớp lập loè bắt đầu hiện ra trên bầu trời.
Cũng tại thời điểm này, ở tại một nơi xa xôi nào đó. Tại một đỉnh núi cao vút như chọc vào mây xanh, bên trên đỉnh núi lúc này có một toà tháp mười tầng, trên đó có chín tầng đang bốc cháy, còn một tầng trên cùng ẩn ẩn có hoả diễm đang lập loè vô định như muốn bùng cháy lên.
Bên dưới chân tháp, một lão già còng lưng, râu tóc đã bạc trắng, ánh mắt lão lúc này đang kinh dị nhìn chín tầng tháp đang cháy lên hừng hực chín màu hỏa diễm. Ở phía xa lại có thêm mấy đạo lưu quang đang xẹt qua bầu trời, vị trí bay đến cũng là nơi đỉnh núi cao có tòa tháp đang bốc cháy này.
Bốn đạo lưu quang hạ xuống đỉnh núi, hóa thành bốn bóng người hai nam hai nữ, cả bốn người nhìn qua đều còn rất trẻ tuổi, tựa như chỉ mới hơn hai mươi. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại không mang theo sắc thái giống với ngoại hình của bọn họ, cả bốn người đến khi nhìn thấy lão nhân còng lưng kia, bọn họ đều có vẽ cực kỳ kinh ngạc, với thân phânn của lão nhân này, vậy mà chuyện này cũng làm kinh động đến lão. Cũng đồng dạng khi nhìn thấy mấy người này, nhất là đối với nam tử trang nghiêm đang đứng chắp hai tay sau lưng kia, lão nhân cũng hơi ngạc nhiên một cái rồi mỉm cười xem như chào hỏi bọn họ.
Lão hơi khom lưng, nhìn nam tử trang nghiêm đó, thấy hắn đang chăm chú nhìn trên đỉnh tháp, lão như có ý vui mừng nói…" Tộc trưởng, ngài thấy chuyện này thế nào? Đã mấy vạn năm qua rồi, chưa từng có người có thể đốt lên hoả diễm tầng thứ chín… Hôm nay Viêm Tộc lại có một người kiệt xuất như vậy, nhìn tình hình này có vẻ như tiểu tử kia còn chưa muốn dừng lại, hoả diễm tầng thứ mười đang len lỏi muốn cháy lên…."
Nam tử trang nghiêm kia hơi chuyển ánh mắt, hắn nhìn lão nhân này một cái, lại tiếp tục hướng ánh mắt lên trên đỉnh tháp, ngữ khí bình thản nói…" Người này tiềm lực quả thật rất mạnh… So với ta ngày trước ở Địa Tướng cảnh còn mạnh hơn rất nhiều… Viêm Thần Dị Hoả ở Địa Tướng tháp này tuy là loại yếu nhất, nhưng những hậu bối ở cảnh giới này muốn dung hợp đến tầng thứ sáu đã rất khó khăn rồi, đừng nói đến tầng thứ chín…"
Nghe nam tử nghiêm trang kia nói vậy, cả ba người còn lại và lão nhân đều thập phần kinh dị. Tộc Trưởng của bọn họ là nhân vật bậc nào, bọn tự nhiên hiểu rõ, ngay cả hắn cũng đánh giá hậu bối kia còn mạnh hơn nhiều so với hắn ở cùng cảnh giới, cái này chính là đại biểu Viêm Thần Cổ Tộc đã có một tên yêu nghiệt xuất thế rồi.
Ầm ầm ầm… Một tiếng nổ vang lên, mấy người vừa đè nén lại kinh dị trong lòng xuống, lại một lần nữa nổi lên một tia kinh hãi hiếm thấy. Cả năm người nhìn lên tầng thứ mười của đỉnh tháp, năng lượng đột nhiên bùng nổ, sóng lực quét ra, đánh tan những tầng mây. Ở trên đỉnh tháp một đoá hoa sen mười màu đang hừng hực bốc cháy, lão nhân khi nhìn thấy đóa hoa sen này, ánh mắt không khỏi mở lớn run rẩy nói.
" Đây đây là… Làm sao có thể, hậu bối kia rốt cuộc đã làm gì lại dẫn ra thứ nay…"
" Triệt lão… Đó là thứ gì? Tại sao trước giờ ta chưa từng thấy qua… Nhìn có vẻ như năng lượng ẩn chứa bên trong cũng không nhỏ…" Một nữ nhân mặc y phục màu hồng nhìn đóa hoa sen trên đỉnh tháp, không hiểu hỏi.
Nhưng lão nhân còn chưa kịp trả lời thì nam tử Tộc Trưởng đã lên tiếng nói…" Các ngươi chưa từng gặp qua thứ này là bởi vì chưa từng có ai có thể đạt đến một bước kia… Đoá hoa sen này gọi là Tử Thần Nộ Liên… Muốn gọi ra Tử Thần Nộ Liên thì phải đem bản thân, từ ý niệm đến linh hồn và thể xác đều hoá thành lửa… Bản thân hắn chính là lửa, bởi vì hậu bối kia đã làm được một bước này, cho nên đã vô tình chín tầng hỏa diễm bên dưới và hỏa diễm tầng thứ mười dung hợp lại, tạo nên Tử Thần Nộ Liên…"
" Lại còn có chuyện như vậy? Nếu đúng là như vậy thì tên hậu bối kia không phải dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung nữa rồi…" Nữ nhân áo hồng kia vẻ mặt thất sắc nói.
Nhưng chuyện kinh kinh còn chưa kết thúc, dưới sự quan sát của mấy người, trên đỉnh tháp lại vang lên một tiếng nổ mạnh, lại có thêm một đoá hoa sen mười màu hiện ra. Chỉ có điều hai đoá hoa sen này, có chín màu sắc thì giống nhau, nhưng còn màu thứ mười thì lại khác biệt. Một bên là màu hồng còn một bên thì màu cam, đoá hoa sen sau vừa hiện ra liền cùng với đoá trước đối chọi gay gắt.
Lần này ngay cả nam tử Tộc Trưởng kia cũng cảm thấy kinh dị, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài nhận biết của hắn. Đoá hoa sen hiện ra sau đó hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, kỳ lạ là ở ngọn lửa thứ mười màu cam ở trên đó. Viêm Thần Dị Hoả tổng cộng có mười màu, Vàng, Đỏ, Xanh Lá, Xanh Dương, Nâu, Bạch Kim, Đen, Màu Trong suốt, Màu Tím và Màu Hồng… Nhưng lúc này lại có loại thứ mười một màu cam, cái này thật làm cho cả đám người khó hiểu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.