Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 100: Phong cách đấu giá gian xảo..




Giao dịch kết thúc, sau khi nói chuyện xong xuôi, Tôn Dương nhận lấy từ chỗ của Tử Linh Lung bốn trăm vạn Nguyên thạch và một tấm thẻ đặc biệt màu vàng kim, buổi đấu giá cũng vừa đến lúc bắt đầu, ba người Tôn Dương đeo vào mặt nạ, rồi được người chỉ dẫn đến một lô phòng sang trọng bên trong sàn đấu giá.
Bọn họ vừa đặt mình ngồi xuống ghế thì giọng nói của người chủ trì phiên đấu giá cũng vừa lúc vang lên " Chào mừng quý vị khách quý đến với phiên đấu giá của Bách Bảo Đường… Buổi đấu giá hôm nay gồm có mười kiện vật phẩm, chắc hẳn quý vị đã tham khảo qua, bây giờ ta xinh tuyên bố buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu… "
Vật phẩm đầu tiên được mang lên chính là viên đan dược ngũ phẩm Xung Huyết đan, sau một hồi trả giá cuối cùng có người ra giá một vạn Nguyên thạch để thu về viên đan dược ngũ phẩm. Tiếp đến chính là năm mươi viên Nguyên linh đan trung cấp, lúc mọi người hô giá vật phẩm này, Tôn Dương cũng đặc biệt chú ý đến, hắn cũng không ngờ chỉ có năm mươi viên Nguyên linh đan cao cấp này lại có nhiều ngươi tranh nhau như vậy? Giá cả vẫn được nâng lên liên tục, đến cuối cùng rốt cuộc có người nâng giá lên hai vạn tám trăm Nguyên Thạch mới mua được số Nguyên linh đan đó về.
Tiếp theo là hai kiện binh khí Lam phẩm được lần lượt mang lên, sau đó cũng có người ra giá mua về, Tôn Dương vẫn ngồi lặng yên chờ đợi, đến khi kiện binh khí Tử phẩm đầu tiên là một cây Long Giảng được mang lên, không khí trong phòng đấu giá cũng bắt đầu tranh giành kịch liệt, mức giá của Long Giảng liên tục được nâng lên đến con số gần một trăm vạn. Cuối cùng tại một gian phòng đặc biệt khác, có người đã lên tiếng ra giá một trăm hai mươi vạn để mua về Long Giảng.
" Ồ phòng đặc biệt số ba, là người của Đông Doanh gia tộc…" Có người tò mò nhìn về phía người mua Long Giảng sau đó thì thào bàn tán.
Đã bán xong năm kiện vậy phẩm, tiếp đến chính là thứ mà Tôn Dương trông chờ, Tử phẩm Lưu Tinh Chùy cuối cùng được mang lên. Sau khi người chủ trì ra giá khởi điểm là mười vạn Nguyên thạch xong, toàn bộ phòng đấu giá lại một lần nữa trở nên kịch liệt sôi nổi, chỉ trong thời gian ngắn, Lưu Tinh Chùy đã được nâng giá lên đến một trăm vạn, con số vẫn chưa chịu dừng lại, vẫn tăng lên đến một trăm ba mươi vạn.
Tôn Dương từ đầu tới cuối vẫn chưa hề mở miệng hô giá, hắn vẫn đang chờ đợi người cuối cùng chốt giá, đến lúc đó hắn chỉ cần đưa ra một cái giá chắc chắn, liền có thể lấy về Lưu Tinh Chùy. Con số tăng lên đến một trăm năm mươi vạn thì bắt đầu có dấu hiệu chậm lại, cuối cùng dừng lại ở con số một trăm năm mươi lăm vạn Nguyên thạch, lại là người của Đông Doanh gia tộc, mua Long Giảng đã ra giá mua xuống Lưu Tinh Chùy.
Ngay lúc người chủ trì đấu giá đang định hô lên chốt lại giá của Lưu Tinh Chùy thì đột nhiên, một âm thanh chậm chạp vang lên " Hai trăm vạn Nguyên thạch…" âm thanh vừa hạ xuống, toàn bộ người trong phòng đấu giá đều trở nên yên lặng, có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ quay về phía phòng đặc biệt số sáu, muốn nhìn xem người bên trong là ai, hắn có thân phận gì? Lại trực tiếp tăng giá lên hai trăm vạn Nguyên thạch, tăng lên một lần gần năm mươi vạn chỉ để mua Lưu Tinh Chùy Tử phẩm thông thường.
m thanh vừa hạ xuống, người bên phong số ba có vẻ như tức giận vì có người dám tranh với mình, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn, lại tiếp tục nâng giá lên năm vạn thành hai trăm lẻ năm vạn. Nhưng rồi âm thanh ở bên phòng số sau lại vẫn tiếp tục vang lên " Hai trăm năm mươi vạn…" sau đó lại kèm theo một giọng nói có vẻ như sầu não nói " Ta sắp hết tiền rồi a, vị bên kia mà nâng lên thêm hai mươi vạn nữa thì ta chắc sẽ bỏ mất thôi…"
Đám người tham gia đấu giá vừa nghe cái giọng nói có vẻ than thở sầu não này, ai nấy đều hé miệng cười trộm thầm nghĩ " Gia hoả trên kia đi đấu giá cũng thật biết giở trò đi, giá của Lưu Tinh Chùy đã bị hắn kéo vượt quá mức rồi… Bây giờ chỉ có người của Đông Doanh gia tộc là vẫn bu bám theo không bỏ… Mà người kia lại nói thêm một câu như vậy thật làm cho người ta phân vân không biết là nên tiếp tục theo hay bỏ, vạn nhất nếu tiếp tục nâng giá lên thì coi như đã trèo lên thuyền giặc rồi, phải theo đến cùng. Nhưng nếu buông bỏ thì lại trúng vào kế của người kia, ai biết đâu lỡ như lời hắn nói là thật, hắn sắp hết tiền rồi thì sao? Đến lúc đó thì ngươi cũng chỉ biết tức chết chứ sao?
" Đông Doanh gia tộc lần này rốt cuộc cũng bị người cho lọt hố rồi ha ha…" Có người sảng khoái cười to, như được giải tỏa ức chế kìm nén đã lâu.
" Ta nghe nói Đông Doanh gia tộc cũng có cung phụng một vị Chú Linh Sư, vì vậy bọn họ cũng không ngại bỏ tiền ra mua những món binh khí phẩm chất phổ thông này…" Lại có người tiếp lời bàn tán, thì thào với nhau.
" Hừ muốn âm ta, vậy thì ta cũng muốn xem xem ngươi có bao nhiêu cân lượng… Hai trăm bảy mươi vạn… "
" Ba trăm vạn… Haiz thật sự là sắp hết tiền rồi… Chỉ cần nâng lên hai mươi vạn nữa thì ta tèo mất thôi… Phải làm sao bây giờ…" Giọng nói than thở bên phòng số sáu lại vang lên, làm cho một đám người đều hiếu kỳ dở khóc dở cười, không biết người ngồi trong kia là ai mà lại cổ quái như vậy? Đây là hắn đang muốn âm người ta chứ đâu phải là đang đấu giá…
Đông Doanh Chiến ngồi trong phòng số ba, khuôn mặt hắn lúc này đang xanh rờn vì tức giận, hai tay hắn bấu chặt vào thành ghế vang lên tiếng kêu răng rắc.
" Thúc thúc, có cần ta qua đó xem bọn hắn một chút không? " Bên cạnh Đông Doanh Chiến, một tên thanh niên có vẻ kiêu ngạo lên tiếng hỏi.
" Không cần… Không nên chọc vào quy tắt của phòng đấu giá… Bỏ ra hơn ba trăm vạn mua một cây Lưu Tinh Chùy cũng không đáng… Vậy thì nhường cho bọn hắn đi, sau khi đấu giá kết thúc ngươi chỉ cần lưu ý bọn hắn là được…" Đông Doanh Chiến giảng lông mày ra, chậm rãi nói.
" Dạ Thiên Lý hiểu rồi thúc thúc…"
Giá của Lưu Tinh Chùy được chốt lại ở mức ba trăm vạn Nguyên Thạch, bị Tôn Dương mua xuống, lúc này vẻ mặt hắn đằng sau tấm mặt nạ liên tục cười khổ. Hắn cũng không ngờ cái Đông Doanh gia tộc kia lại nhây nhưa như vậy? Nếu hắn không nhanh trí mở lời tạo ra thế ràng buộc đối phương thì chỉ sợ Lưu Tinh Chùy sẽ không thể đến tay a.
" Còn bốn món vật phẩm cuối cùng… Ta tin chắc ở trong số các vị hiện có rất nhiều người đã để dành tài lực vì bốn kiện binh khí này… Kiện binh khí đầu tiên là một Lệ Thủ Ấn lục phẩm… Đẳng cấp Chú Linh là mười cấp, phẩm chất Chú Linh là hai phẩm Trắng, bảy phẩm Lục và một phẩm Lam, chỉ còn một bước cuối cùng là có thể thành Linh Ấn… Giá cho khởi điểm Lệ Thủ Ấn này là bốn trăm vạn… Đấu giá bắt đầu…"
Lời nói của người chủ trì đấu giá vừa dứt, nhất thời bên trong phòng đấu giá lại một trận oanh động, vô số người mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn lên Lệ Thủ Ấn đang phát ra khí linh óng ánh trên kia. Lệ Thủ Ấn này chắc chắn có sức hấp dẫn cực lớn đối với người luyện quyền pháp, chẳng hạn như là người của Lăng gia cũng là một trong số đó.
Có người nóng ruột không chờ được, ngay khi lời của chủ trì đấu giá vừa dứt, hắn liền đứng dậy là người đầu tiên hô giá " Bốn trăm mười vạn " tiếp theo lại có hàng loạt tiếng ra giá vang lên…
Bống trăm hai mươi vạn.
Bốn trăm ba mươi vạn.
Bốn trăm năm mươi vạn.
Năm trăm vạn.
Con số giá nhanh chóng bị kéo lên nhanh đến chóng mặt, thoáng chốc đã lên đến tám trăm vạn. Một con số không hề nhỏ đối với những gia tộc bình thường và tu sĩ tán tu… Tôn Dương ngồi trong phòng quan sát bên dưới, hắn nhìn số lượng Nguyên Thạch không ngừng tăng vọt mà cảm thấy líu lưỡi, miệng đắng lưỡi khô, hắn cũng thật không ngờ giá của mấy món binh khí có Chú Linh kia lại cao đến kinh khủng như vậy?
Cuối cùng cái giá đã bị kéo lên đến chín trăm năm mươi vạn thì không thể lên được nữa, bởi vì bên trong phòng đặc biệt số hai đã có người cậy thế lên tiếng… " Món đồ này Lăng gia ta nhất định phải có, kẻ nào dám tranh thì kẻ đó là địch của Lăng gia ta…"
Tôn Dương vừa nghe đến âm thanh này, nghe sao cũng có chút quen tai, đưa mắt nhìn sang phòng số hai hắn liền loáng thoáng thấy gương mặt quen của Lăng Tây. Vẫn là hai cọng râu cá trê huyền thoại đó, vẫn là vẻ mặt hèn mọn đó.
Mà bên dưới hàng ghế phổ thông, một người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, nhìn gương mặt và cách ăn mặc của người có vẻ giống như một thư sinh yếu nhược. Người thanh niên cầm trên tay một chiếc quạt xếp phe phẩy, dáng vẻ thư thái như vô tình lên tiếng.
" Ài chỉ là một cái chi mạch của Lăng tộc cũng có thể ở nơi thành trì này tác quái, chấn nhiếp tứ phương, quả nhiên danh khí rất lớn a… Bất quá dùng danh khí lớn như vậy chỉ để tranh một món đồ nho nhỏ cũng có chút bất ổn đi…"
Rất nhiều ánh mắt theo thanh âm của thanh niên nhìn lại, chỉ thấy người này dáng vẻ thư sinh nhưng phong thái cực kỳ tao nhã, họ liền liên tưởng đến con cháu của các đại gia tộc trong Lăng Sương thành, nhưng ở Lăng Sương thành không có gia tộc nào có người nổi bật phong thái như thế này cả. Cuối cùng bọn họ kết luận lại, khẳng định người thanh niên này là từ nơi khác đến, có khả năng hắn cũng là vì dị thú mà đến.
Cùng lúc đó, ở phòng số sáu giọng trào phúng của Tôn Dương cũng ù ù vang lên " Ái chà chà, ta còn tưởng là ai… Hoá ra lại là Lăng Tý đại nhân của Lăng gia… Ha ha hân hạnh hân hạnh a…"
Nghe được hai âm thanh châm chọc vang lên từ hai hướng, Lăng Tây hô hấp bỗng trở nên dồn dập vì tức giận, thiếu điều bị ngột tim mà chết. Nhưng cái đáng hận hơn là, khi hắn nộ khí xung thiên lên đến đỉnh điểm, muốn há mồm chất vấn thì lại bị giọng nói của chủ trì đấu giá vang lên chặn đứng lại. Làm cho hắn ôm một bụng nghẹn khuất không tưởng.
" Các vị phòng đấu giá có quy tắc của phòng đấu giá… Mong các vị an phận một chút… Lệ Thủ Ấn này nếu không còn ai ra giá thì ta xin tuyên bố nó thuộc về Lăng Tây tiên sinh…."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.