Tuyệt Thế Luyện Đan Sư Hoàn Khố Cửu Tiểu Thư

Chương 6: Lâm Đệ Đệ Từ Trên Núi Lăn Xuống





Bọn họ đến nay cũng không quên, tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Quý Phong Yên, tiểu gia họa ăn bận một thân quần áo trắng bệch, gầy yếu như trang giấy trắng, căn bạn bất đồng hoàn toàn với hình tượng tiểu thư trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ cũng vô pháp quên, tại lúc lấy ra Diệt Thế Khải Giáp, vô số ánh mắt tham lam từ các huynh đệ của Quý Phong Yên, đối với nàng không mắng thì quát.
“Ta thấy sự tình lần này, nhất định cùng các thúc bá của tiểu thư có quan hệ, tiểu thư đều đã đáp ứng giao ra áp giáp, vậy mà bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt tiểu thư, quả thực không phải người!" Một người thị vệ phẫn hận nắm chặt nắm tay.
“Mặc kệ thế nào, năm đó đại nhân đối chúng ta có ân, chúng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiểu thư gặp nạn, ta thấy liền tính tiểu thư thật sự giao áo giáp ra, những người đó cũng sẽ không lưu nàng một con đường sống, chúng ta nhất định không thể để tiểu thư trở về, chờ đến trong thành, tiểu thư nhận chức thành chủ chi vị, chúng ta nhất định nghĩ cách đem nàng lưu lại, ngàn vạn đừng để nàng mềm lòng trở về.

" Cầm đầu tráng hán nhíu mày nói.
Quý Phong Yên rõ ràng đã mười bốn tuổi, chính là thoạt nhìn lại vẫn là giống 11-12 tuổi giống nhau, trời mới biết nhật tử sinh sống tại gia tộc cỡ nào thê thảm.
“Lão đại, ngươi yên tâm đi! Chúng ta lần này ít nhiều mệnh là do tiểu thư cứu, chúng ta khẳng định sẽ che chở nàng!" Bọn thị vệ đều nhất nhất tỏ lòng trung thành.
“Hảo, những lời này, các ngươi chính mình biết là được, đừng làm cho tiểu thư nghe được, tiểu thư tính tình ôn hòa, liền tính những súc sinh trong gia tộc đối với nàng bất hảo, nàng ngã xuống vẫn sẽ mềm lòng, biết chuyện này chỉ làm nàng thêm thương tâm.
” Cầm đầu tráng hán nói.
“Dạ!”Cách xe ngựa khoảng 20 mét, một cái bóng đen chợt lăn ục ục từ một bên sườn núi lăn thẳng đến phía trước xe ngựa, một đám thị vệ như chim sợ cành cong, trở nên đề phòng, khẩn trương, cho rằng lại lần nữa tao ngộ địch tập kích, chính là chờ bọn họ tập trung tinh thần, nhìn lại, nháy mắt choáng váng.
Ngồi trong xe ngựa, Quý Phong Yên cảm giác được xe ngừng lại, cho rằng xảy ra chuyện gì, lập tức vươn đầu hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Chỉ thấy, một cái hài tử choai choai ngã phía trước xe ngựa, phần lưng của hắn là một mảnh huyết nhục mơ hồ,từng tảng lớn vết máu theo lộ tuyến hắn lăn xuống rải đầy đất.
“Đứa nhỏ này sao lại thế này?” Cầm đầu tráng hán lập tức tiến lên xem xét, Quý Phong Yên từ trong xe ngựa cũng đi ra.
Kia hài tử thoạt nhìn nhiều nhất 13-14 tuổi, mặc triều phục, thương thế trên người không nhẹ, chờ Quý Phong Yên nhìn đến phần lưng hài tử kia có chút thương thế cháy đen lúc sau, sắc mặt nàng cũng lập tức đen xuống dưới.
Không có người nào so Quý Phong Yên rõ ràng hơn hiệu quả mãnh liệt của ngũ lôi oanh đỉnh, tiểu tử này thương thế trên lưng rõ ràng chính là bị ngũ lôi oanh đỉnh của nàng cấp phách, tính từ địa phương hắn lăn xuống, nằm trong phạm vi oanh tạc của đệ nhị sóng ngũ lôi oanh đỉnh.
Trong lúc nhất thời, Quý Phong Yên hết chỗ nói rồi……Nàng nghĩ đánh chết những cái đó sát thủ không sai, chính là…… Nàng một chút cũng không có ý muốn thương đến người vô tội à!!Mắt nhìn tiểu tử này bị ngũ lôi oanh đỉnh phách da tróc thịt bong, Quý Phong Yên trong lòng cái kia chột dạ…… quả thực vô pháp miêu tả.

“Tiểu thư, đứa nhỏ này thương trên người ……” Cầm đầu tráng hán như suy tư ngập ngừng mở miệng, nhìn về phía Quý Phong Yên ánh mắt, cũng tràn ngập một loại ý vị sâu xa.
Quý Phong Yên có chút chột dạ, làm một cái người tu tiên, nàng tuy rằng có thể sử dụng bạo lực, lại trước nay sẽ không hại đến người vô tội, nếu nàng bị Thiên Đạo cấp bổ, chính là…… Nàng nào biết đứa nhỏ này sẽ tránh ở ngọn núi ngay cả điểu cũng chẳng buồn sinh trứng à!.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.