Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 4: Thất Tinh Liên Hoàn Kiếm




Lâm Thần nhìn thoáng qua Lý Xuyên, cười lạnh mà nói:
- Tông môn là đưa đan dược cho ta, vốn dĩ đó là của ta, ngươi là cái thá gì, ta tại sao phải giao nộp cho ngươi? Ngoài ra, ta nhắc nhở ngươi thêm một lần nữa, ngay lập tức biến mất khỏi mắt ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
- Được, ngươi có bản lĩnh!
Lý Xuyên tức giận, sắc mặt đanh lại.
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi, làm cho ngươi phải nằm liệt trên giường suốt ba tháng liền thì ta sẽ lấy tên của mình viết ngược lại!
Lời nói vừa nói ra, liền thấy thân thể của Lý Xuyên chuyển động, tiến lên phía trước thì hai tay bị Lâm Thần chụp lại ngay lập tức!
- Là Bạch Cốt Chảo!
Chiêu thức võ thuật cao đẳng.
Những người đang quan sát cuộc thi đấu của Lý Xuyên liền trở nên phấn khích mà hò hét.
- Lâm Thần ngươi chết chắc rồi.
Lâm Thần liền lùi người về phía sau, đầu ngã về phía trước.
- Nếu như ngươi muốn tìm đến cái chết thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.
Tuy rằng đối phương có tu vi cao hơn Lâm Thần nhưng võ công lúc trước của Lâm Thần đều là do tổ sư truyền lại thì việc đối đầu với Lý Xuyên cũng không có khó khăn gì.
Keng!
Tiếng bảo kiếm vang lên.
Chuyện gì thế này?
Ngay lúc này, Lý Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng. Trong nháy mắt Lâm Thần rút kiếm ra, thần khí của thanh bảo kiếm tỏa ra tạo cho Lý Xuyên một áp lực lớn. Chuyện này từ trước đến nay vẫn chưa xảy ra bao giờ.
Nhìn thấy Lý Xuyên ngây người, Lâm Thần liền đứng yên, vẻ mặt nhàn nhã mà nói:
- Nếu biết sợ rồi thì hãy mau biến mất khỏi mắt ta, ta không có thời gian lãng phí cùng các ngươi ở nơi này.
- Ngươi đi chết đi.
Lý Xuyên tức giận, gầm lên một tiếng, cả người bắt đầu hướng về phía trước, một tay đánh từ dưới lên, một tay đánh từ trên xuống mà một người bình thường không thể nào làm được.
Móng vuốt của Lý Xuyên xuất ra những chiêu thức mạnh mẽ và đầy khí lực. Nếu như đổi lại là đệ tử của hắn ta thì tất nhiên là không có cách nào có thể đỡ nổi chiêu này của Lý Xuyên, thậm chí là còn bị trọng thương. Nhưng thật đáng tiếc, người hắn ta gặp phải lại là Lâm Thần.
Trong lúc Lý Xuyên đang sử dụng những móng vuốt sắc nhọn tấn công vào người Lâm Thần, thân thể của Lâm Thần di chuyển, thanh bảo kiếm trong tay Lâm Thần liền lóe sáng lên, ánh sáng thần khí phát ra từ thanh bảo kiếm kéo dài đến cả một mét, khiến cho những người đang đứng cạnh Lý Xuyên bị thổi bay đi mất.
Đúng lúc Lâm Thần vừa mới học được tầng thứ bảy của Thất Tinh liên hoàn kiếm.
- A…
Một âm thanh vang lên, miệng của Lý Xuyên trong ngoài đều là máu tươi, thân thể bị đánh bay, ngã xuống một bậc thang cách đó không xa, miệng phun ra một bãi máu tươi, gương mặt trở nên trắng bệch.
Hai người đứng kế bên Lý Xuyên đang chăm chú quan sát, trong một phút đã trở nên ngây người, không biết có nên tin vào những gì đang nhìn thấy không, mở mắt thật to kinh ngạc mà nhìn Lâm Thần.
- Cái này... cái này, Lâm Thần đã xuất chiêu thức gì mà lại có thể thổi bay Lý Xuyên ca thế?
Hai người kia đứng lặng người quên luôn cả việc phải đi hỗ trợ Lý Xuyên một tay. Cũng khó mà trách hai người đó được, trong ấn tượng của họ, thiên phú võ học và sức lực của lâm Thần đều rất bình thường không có gì đặc biệt, đừng nói đến việc bại trận dưới tay đệ tử Luyện Thể cảnh tầng thứ năm đỉnh cao, cho dù là có thi đấu cùng với đệ tử cùng trình độ đi chăng nữa thì chưa chắc đã thắng được.
Mà trong thời khắc này, Lâm Thần lại chỉ cần xuất một chiêu liền đánh bay Lý Xuyên - người có tu vi cao hơn hắn ta tận hai cấp.
Không màng đến sự kinh ngạc của hai người, Lâm Thần nâng một tay lên, "sặc" một tiếng, Tinh Cương kiếm đã được thu vào trong vỏ kiếm. Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên khiến hai người đang bất ngờ và kinh hãi bừng tỉnh. Hai người trố mắt nhìn Lâm Thần rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Xuyên hỗ trợ một tay.
- Đồ xấu xa! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi, lại dám gài bẫy ta.
Lý Xuyên khi vừa bị đánh ngã chỏng gọng, trong phút chốc liền lớn giọng chửi mắng, sắc mặt cực kỳ tức giận. Xem ra, nếu như không phải Lâm Thần đột nhiên ra tay bất ngờ, thì hắn ta làm sao có thể bị một tên tu vi còn thấp hơn đệ tử của mình đánh bay.
- Còn cả hai tên ngu đần kia!
Nhìn thấy hai tên tùy tùng bên cạnh làm một bộ dáng sợ hãi đối với Lâm Thần, Lý Xuyên càng thêm tức giận nói:
- Còn không mau đánh hắn bầm dập cho ta!
Lý Xuyên đau đến nhe răng méo miệng, nơi ngực hắn có một vết kiếm thật dài, máu thịt lẫn lộn đau đớn cực kỳ, trong thời gian ngắn không có cách nào khỏi được, làm cho hắn càng tức giận hơn.
- Xuyên ca, cái tên tiểu tử kia nói cho cùng cũng là thấp hơn ngươi hai tầng, mà bây giờ ngươi lại không phải là đối thủ của hắn… Theo ta thấy, chúng ta nên quay về tìm huynh đệ Lý Sơn. Sau đó lại tìm hắn tính sổ...
Nghe xong, những người khác liền ngỡ ngàng và kinh ngạc, chỉ là chữ cuối cùng kia vẫn chưa được thốt ra đã bị Lưu Xuyên giáng một cái bạt tai.
- Mau biến đi cho ta!
Miệng của Lý Xuyên rung lẩy bẩy.
Hai người giật mình, vâng vâng dạ dạ, bất đắc dĩ nhìn về hướng Lâm Thần, không cần biết lúc nãy Lý Xuyên có phải bất cẩn hay không. Nhưng cuối cùng thì vẫn bị Lâm Thần đánh bại rồi, đặc biệt phải biết rằng Lâm Thần so với Lý Xuyên thì Lâm Thần là người tu luyện thấp hơn hai cấp, lại có khả năng đánh bại một người có tu vi cao hơn mình hai cấp, thì sức mạnh của hắn ta cũng không phải dạng vừa đâu.
Còn hai người bọn họ, bởi vì tu luyện mới chỉ tới Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, thực lực so với Lý Xuyên còn thua xa thì làm sao có thể là xứng làm đối thủ của Lâm Thần?
- Hả?
Nhìn thấy hai tên tùy tùng kia đang đi tới, Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi lạnh lùng nhìn sang.
Hai người tay chân rung lẩy bẩy, tim đều giống như bị moi hết ra ngoài. Chỉ e là Lâm Thần sẽ bất thình lình mà rút kiếm ra đối phó với bọn họ bằng những chiêu thức kỳ dị đó nhưng lại có một sức công phá rất mạnh của bảo kiếm.
Một lúc sau, trên sân liền tràn ngập thuốc súng, bầu không khí nghiêm nghị, dường như chỉ cần thêm một khắc nữa thôi là sẽ có một trận đánh nhau.
Ngay chính thời khắc này, bất ngờ một ông lão mặc y phục trắng bước ra từ trong Tàng Thư Các, sắc mặt khó coi nhìn sang Lâm Thần và ba người còn lại.
- Các người thật to gan lớn mật mà, lại dám ở trước cửa Tàng Thư Các mà dùng binh khí đánh nhau!
Ba người bọn Lý Xuyên quay đầu lại nhìn thấy ông lão mặc áo màu trắng, sắc mặt liền thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.