Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 127: Người ta tìm chính là ngươi đó




- Nhiệm vụ này không phải là nhiệm vụ mà chúng ta có thể nhận được đâu.
- Không sai, chúng ta cùng lắm chỉ có thể thực hiện tối đa là nhiệm vụ ba sao, nhiệm vụ bốn sao nguy hiểm vô cùng huống hồ nhiệm vụ này nếu so với các nhiệm vụ bốn sao khác độ khó còn lớn hơn gấp mấy lần.
Rất nhiều đệ tử nội môn đang bàn tán xôn xao nhất thời bỗng không có một ai dám đứng lên nhận loại nhiệm vụ này nữa. Đi vào nơi sâu nhất trong Hắc Liên sơn, nhiệm vụ này độ khó có thể so sánh ngang với các nhiệm vụ năm sao độ khó cực kỳ cao. 
Nhưng phải biết một điều, nhiệm vụ năm sao chỉ có thể là đệ tử nội môn tu vi Chân Đạo cảnh mới có thể thực hiện được, các đệ tử tu vi Thiên Cương cảnh nếu nhận nhiệm vụ năm sao này kết cục chỉ có chết mà thôi.
Trong lúc các đệ tử nội môn sôi nổi nghị luận, nháy mắt đã nhận được tin tức nhiệm vụ lan truyền khắp tông môn. Dường như toàn bộ đệ tử nội môn đều nghe thấy tin tức về nhiệm vụ Hắc Liên Sơn.
- Hai ngàn điểm cống hiến! 
- Năm vạn linh thạch hạ phẩm!
Bất kể là cái nào cũng đều có thể khiến tất cả các đệ tử tông môn động lòng, huống hồ đó còn là hai ngàn điểm cống hiến. Cho dù có là đệ tử nội môn thiên tài đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi sự cám dỗ.
Bên trong một biệt viện nhỏ. 
Hai nam một nữ, ai ai cũng đều ngồi tư thế ngay ngắn, tu vi của ba người cũng không phải là thấp. Trong đó, vẻ mặt của hai nam đệ tử không hề để lộ ra bất kỳ cảm xúc, một người mang theo thanh trường kiếm, người kia lại chỉ có hai bàn tay trắng nhưng bàn tay của hắn ngược lại rất to rõ ràng hắn đã tu luyện một loại chưởng pháp cực kỳ lớn nào đó.
Còn người nữ ngồi giữa hai nam đệ tử kia...
Chính là Ngao Hân! 
Chỉ có mấy tháng không gặp, tu vi của Ngao Hân lại tăng vượt bậc đến như thế, xem ra còn mạnh hơn trước gấp trăm lần. Ngao Hân lại là đệ tử thiên phú trong Thiên Cực tông, có thể cùng nàng tu luyện tất nhiên chỉ có thể là đệ tử thiên phú của Thiên Cực tông mà thôi.
- Thám thính trận địa sâu bên trong Hắc Liên sơn ư?
Ngao Hân khẽ cau mày và thản nhiên nói. 
- Ngao sư tỷ, nhiệm vụ này nếu như hai chúng ta đơn độc thực hiện thì e rằng có chút lo sợ không thành. Vì thế muốn nhờ sư tỷ giúp đỡ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.
Hai vị đệ tử dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Ngao Hân, một người trong đó sắc mặt trầm lại mà nói.
Vị đệ tử đang nói chính là Trần Phong, trên Thiên Cực Bảng hắn đứng vị trí thứ bốn trăm ba mươi hai, là một tên sử dụng chưởng pháp bên trong tông môn, uy danh lẫy lừng. Mà nam thanh niên mang bên mình thanh bảo kiếm tên là Dương Nhất Phàm đều là đệ tử nội môn Thiên Cực tông. Nếu nói về thực lực thì hai người không ai thua ai, tài sức ngang bằng nhau. 
Trần Phong nói chi tiết về nhiệm vụ, chính là trước đây không lâu, tông môn đã thông báo về nhiệm vụ bốn sao thám thính trận địa bên trong Hắc Liên sơn tuy độ khó cao nhưng phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại rất dồi dào khiến các đệ tử nội môn ai ai cũng thích thú. Trần Phong cùng Dương Nhất Phàm vốn dĩ là muốn nhận nhiệm vụ này nhưng đối với việc đi sâu vào bên trong Hắc Liên sơn để hoàn thành nhiệm vụ này, trong lòng hai người cũng thấp thỏm lo âu.
Dù gì Ngao Hân cũng đã từng chiến đấu với yêu thú, nếu như liên kết với nhiệm vụ này mà nói thì công lực Ngao Hân cao thâm khó lường vì thế khả năng chiến thắng nằm gọn trong tay, do đó Trần Phong cùng với Dương Nhất Phàm mới có ý định mời Ngao Hân chiến đấu cùng hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ này Ngao Hân đã từng nghe qua, Ngao Hân hiểu rõ Hắc Liên sơn là một nơi nguy hiểm trùng trùng nhưng cuộc sát hạch trong tông môn đang tới gần, Ngao Hân cũng đang dự định kiếm thêm nhiều điểm cống hiến, gia tăng sức mạnh của mình. 
Ngao Hân khẽ gật đầu:
- Được, chỉ là ta quen biết một đệ tử, hắn ta có thể sẽ giúp được chúng ta.
- Ai? 
Dương Nhất Phàm ngỡ ngàng, trong lòng không tránh khỏi tò mò thốt lên.
Ngao Hân đắn đo khẽ nói:
- Lâm Thần? 
Dương Nhất Phàm ngỡ ngàng, trong mắt lóe lên một tia sáng. Khoảng thời gian trước đây, hắn vẫn một mực bế quan tu luyện để công phá Thiên Cương cảnh hậu kỳ, vì thế đối với chuyện của Lâm Thần cũng không phải là hiểu rõ ràng.
- Lâm Thần chiếm vị trí bốn trăm tám mươi mươi chín trên Thiên Cực bảng ư?
Trần Phong nhất thời ngỡ ngàng, nhưng danh tiếng của Lâm Thần ngược lại hắn đã nghe được một ít, hắn khẽ gật đầu nói. 
- Lâm Thần, người này ta cũng nghe đến. Tuy hắn có thể công phá Thiên Cực bảng nhưng chung quy tu vi của hắn vẫn chỉ đạt được đến Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong. Nếu như cùng chúng ta thực hiện nhiệm vụ này có phải quá mạo hiểm hay không?
Trên mặt Trần Phong một chút cũng không để tâm, nếu như không phải Ngao Hân đề cử Lâm Thần, Trần Phong sợ rằng cũng muốn nghĩ tới.
Nghe xong, Dương Nhất Phàm hơi nhướng mày nói. 
- Đùa gì thế, Ngao sư tỷ, cứ xem Lâm Thần này là đệ tử nội môn trên Thiên Cực bảng đi, nhưng tỷ cũng biết rõ độ khó của nhiệm vụ này khá cao. Nếu như để hắn ta gia nhập vào đội chúng ta, e rằng không những không giúp được gì mà còn liên lụy đến chúng ta.
Hắc Liên sơn lại là một nơi nguy hiểm trùng trùng, nếu như gặp nguy hiểm thì cũng không nói gì nhưng nếu là vì bị liên lụy không đâu thì sẽ dẫn đến cả nhóm bị tiêu diệt hoàn toàn.
Dương Nhất Phàm gật đầu từ trái sang từ trên xuống, kiên quyết không đồng ý. 
Ngao Hân khẽ cười nói:
- Lâm Thần có thể tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao rồi công phá lên Thiên Cực bảng. Công lực của hắn quả thật đã mạnh lên không ít. Huống hồ, Lâm Thần công phá Thiên Cực bảng, hắn cũng không vận dụng toàn bộ nội công. Mà hắn đã đại chiến cùng với yêu thú ở Kim Dương thành hoặc đối với các nhiệm vụ đều có sự trợ giúp của hắn.
Vẻ mặt của Ngao Hân lóe lên ra một ý cười, nàng đã từng găp Lâm Thần trong lúc hắn đang đại chiến cùng các đệ tử Thiên Cương cảnh hậu kỳ nhưng đó lại là khoảng thời gian mà hắn vẫn còn trong thời kỳ Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh cao. Hiện tại đã qua rất lâu rồi, công lực của Lâm Thần không ngờ đã mạnh hơn rất nhiều, sức mạnh thật sự của Lâm Thần quả thật Ngao Hân không thể nào biết rõ. 
Nghe xong, Trần Phong và Dương Nhất Phàm khẽ cau mày, Trần Phong khẽ trầm mặt lại cùng với Dương Nhất Phàm liếc nhìn sang nhìn nhau khẽ nói:
- Nếu đây là vị đệ tử mà Ngao sư tỷ đề cử thì chắc cũng không phải là dạng tầm thường. Trước mắt cứ gặp nhau một lần thử xem, nếu hắn thật sự có năng lực cao cường đến như thế, thì chúng ta đi thực hiện nhiệm vụ Hắc Liên sơn cũng không muộn.
- Được! 
- Hiện tại Lâm Thần đang ở đây, chúng ta đi tìm hắn đi!
Ba người bàn luận một hồi lâu, đứng lên hướng về cửa lớn trực tiếp đi tìm Lâm Thần.
...
Hô, một môn võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp cần đến năm ngàn điểm cống hiến. Ta hiện tại có tổng cộng ba ngàn tám trăm điểm cống hiến, làm thêm một hai nhiệm vụ nữa thì có thể đổi lấy một môn võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp rồi.
Trong phòng, Lâm Thần từ giường đứng lên, nhìn trong tay đang cầm một minh bài, sắc mặt nhất thời nở một nụ cười.
Đã trải qua bao nhiêu cực khổ gian nan cũng chỉ vì muốn có thêm điểm cống hiến để có thể đổi lấy một môn võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp. 
Không suy nghĩ nhiều, linh hồn lực của Lâm Thần có chút dao động. Nhất thời trong đầu hắn hiện ra một ảo ảnh về không gian gì đó, nhiệm vụ bốn sao đã làm lúc trước Lâm Thần đã thu về không ít nạp giới, đặc biệt là tiêu diệt Thanh Phong trại, đan dược, linh thạch Lâm Thần thu được số lượng cũng nhiều.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giết yêu thú Huyết Ma, Lâm Thần cũng đã thu về không ít nạp giới nhưng tình hình lúc đó cấp bách, Lâm Thần vốn dĩ không có quan sát kỹ càng, chỉ có thoắt ẩn thoắt hiện nhìn được bên trong có không ít linh thạch và đan dược.
Bây giờ nhân lúc vẫn còn thời gian, Lâm Thần tính dọn dẹp một chút Trữ Vật Linh Giới của hắn ta. 
Linh hồn lực của Lâm Thần có chút dao động, lấy ra tất cả đồ mà Trữ Vật Linh Giới cất giữ.
Nạp giới tổng cộng có mấy chục viên, cùng với một khối ngọc bội óng ánh long lanh. Lâm Thần bèn lấy tất cả cất lại vào nạp giới.
- Hả? 
Linh hồn lực của Lâm Thần bỗng chao đảo, liền mang tất cả đồ vật được cất ở bên trong lấy ra một lần nữa.
Bỗng những khối linh thạch hạ phẩm liền hiện trước mặt hắn, xem ra cũng có khoảng bảy chục ngàn! Ngoài ra còn có hơn mấy chục bình đan dược đủ loại.
Tụ Khí đan thượng phẩm ba mươi bình, đan dược trị thương Thanh Phong đan năm bình, độc hoàn một bình... 
Lâm Thần kiểm tra một lát.
- Ồ, đây là...
- Phá Diệt đao pháp, võ kỹ Huyền Mịch! 
Trong nạp giới của Huyết Ma, Lâm Thần bỗng thấy được một quyển bí tịch, chính là Phá Diệt đao pháp nhưng Lâm Thần tu luyện là kiếm pháp, không cần dùng võ kỹ đao pháp, nhưng dù sao đi chăng nữa, Lâm Thần vẫn nên cẩn thận là hơn, tính toán sự ảo diệu bên trong Phá Diệt đao pháp.
Trải qua nửa canh giờ, Lâm Thần đăm chiêu ngẩng cao đầu, Phá Diệt đao pháp uy lực mạnh mẽ, công lực của Phá Diệt đao một khi được thi triển, uy lực mạnh vô cùng. Ở trong quyển bí tịch còn lưu lại rất nhiều dấu vết của các Huyết Ma tu luyện vào lúc trước. Mà Huyết Ma cũng không hổ là võ giả có thiên phú dị bẩm, tất nhiên đã tu luyện đap pháp này thành công.
Nếu như lúc đó không phải do hắn ta bị trọng thương, cộng thêm sự bất cẩn tuyệt đối sẽ không bị Lâm Thần dễ dàng hạ gục như vậy. 
Lâm Thần mang tất cả quyển bí tịch và đồ đạc cất vào cẩn thận. Bỗng Lâm Thần nhìn chăm chú vào viên ngọc bội bên cạnh.
Ngọc bội kia...
Ngọc bội này là của người phụ nữ mà Lâm Thần đã gặp trong chợ khi hắn đang đi mua đan dược. Sau đó vì cảm kích đã mang viên ngọc bội tặng cho Lâm Thần. 
Lúc nhận viên ngọc bội, Lâm Thần cũng không để ý nhiều, chỉ là một chút thành ý của người phụ nữ mà thôi.
Nhưng mà bây giờ nhìn kỹ lại thì, xem ra viên ngọc bội này cũng có lai lịch không bình thường.
Lâm Thần khẽ cau mày, cầm viên ngọc bội lên xem. Viên ngọc bội có kích cỡ khoảng nửa bàn tay, xung quanh sáng lấp lánh không thể nhìn ra điểm khác thường. 
Đặc biệt hơn là viên ngọc bội này trên mặt có khắc chữ.
Dương!
Lâm Thần trong lòng bỗng có chút xao động, xoa tay một cái liền mang ra một cái tráp màu đen, Lâm Thần thành thục mở ra, nhất thời để lộ ra viên ngọc bội bên trong. 
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện được mặt trái của viên ngọc bội Lâm Thần đang cầm trên tay có khắc chữ Dương giống y hệt khối ngọc bội đang đựng trong hộp.
Chỉ duy có một điểm khác, chính là hai khối ngọc bội này khắc hai chữ: Âm Dương!
Hai khối ngọc bội này có liên quan gì đến nhau chứ? 
Lâm Thần tò mò, một khối khắc chữ Dương và một khối khắc chữ Âm, tất nhiên là ẩn chứa một điều gì đó.
Hai viên ngọc bội này chỉ khi có mỗi Chân Nguyên thì mới có thể kích hoạt được thôi!
Lâm Thần còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng một tiếng gõ cửa vang lên. Hắn vừa mới trở về Thiên Cực tông vào hôm qua, thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi vài hôm. Vì thế mà hắn quên mất gắn tầm bảng cấm quấy rầy lên cánh cửa. 
Không nghĩ nhiều Lâm Thần liền mang tất cả đồ đạc và vật phẩm cất vào cẩn thận. Sau đó đi ra sau vườn mở cửa.
Khi mở cửa đột nhiên nhìn thấy một vị đệ tử đang đứng ở trước cửa, tất nhiên tu vi đã đạt đến Thiên Cương cảnh hậu kỳ. Người đó chính là Trần Phong.
Trần Phong kinh ngạc nhìn Lâm Thần, hắn nghe nói Lâm Thần đã tu luyện thành công Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, tại sao đệ tử mở cửa lại có tu vi đạt đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ được chứ? 
- Ngươi chính là Lâm Thần?
Trần Phong hơi ngạc nhiên khẽ hỏi.
Lâm Thần cũng chưa biết chuyện gì, hắn vốn dĩ không biết tới Trần Phong nhưng có điều đã nghe phong phanh được Trần Phong sắp tìm đến, lúc này Lâm Thần khẽ gật đầu. 
- Đúng vậy, ta chính là Lâm Thần, có việc gì không?
Trần Phong thoáng nghe liền tỏ vẻ kinh ngạc. Lâm Thần hai tháng trước vừa mới vừa đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, bây giờ đã đột phá thành công Thiên Cương cảnh sơ kỳ. Nhìn chân khí của hắn chắc chắn tu vi rất cao thâm, thậm chí so với các đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ đều mạnh hơn gấp mấy lần.
- Rất tốt, ta chính là đang muốn tìm ngươi. 
Trần Phong lóe lên sự kinh ngạc rồi hạ thấp giọng. Bỗng nhiên hắn giơ nắm đám lên, xuất chiêu thức công kích Lâm Thần dồn dập.
Thấy vậy, mặt Lâm Thần sầm lại, thân thể chuyển động, nhất thời trên thân thể lộ ra vệt hào quang màu đồng, ngay sau đó Lâm Thần liền giơ nắm đấm hướng về Trần Phong mà đáp trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.