Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 29: Lại thu thêm yêu quái làm tiểu đệ




- Lão đại, để ta giải thích đã.
Tần Suất chỉ chỉ yêu quái trung niên bên cạnh nhìn có vẻ hiền lành, hưng phấn nói
- Hắn là hỏa yêu, trước kia là bạn thân của ta, hiện tại hắn đang gặp nạn, cần ta trợ giúp. Mà ta lại không giúp được hắn cái gì, chỉ còn cách tốt nhất là gọi điện cho lão đại là ngươi, mời ngươi đến giải quyết thay ta…
- Hỏa yêu?
Lý Vân khẽ nhíu mày:
- Thì ra đêm đó lửa là do ngươi phóng …
- Khà Khà…!
Trung niên yêu khóe miệng nổi lên một tia tươi cười có chút thật thà, hướng về phía Lý Vân xấu hổ cười cười nói: 
- Ta không phải cố ý… Lúc đó ta không có cách nào khống chế yêu hỏa trong cơ thể.
- Hòa thượng, các ngươi định làm như thế nào?
Lý Vân nghiêng đầu nhìn Trí Hoằng lão hòa thượng đang im lặng không nói gì.
- Xử lí theo tinh thần khoan dung.
Tần Suất giành nói trước
- Hỏa yêu phóng hỏa cũng không phải cố ý, lúc đó hắn là không có cách nào khống chế được yêu hỏa trong cơ thể… Vả lại yêu hỏa của hắn cũng không tạo thành tổn thất gì lớn lắm. Phật gia có nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp… Đại sư lấy từ bi làm gốc, hay là xử lí khoan dung không được sao?
- Hòa thượng ngươi nói nên như thế nào?
Lý Vân lần thứ hai đặt câu hỏi.
- Còn chưa nghĩ ra đây này…
Lão hòa thượng nhìn Tần Suất, lập tức nghiêm nghị nói:
- Trên lí luận mà nói, hỏa yêu đúng là không có tạo thành tính chất tổn hại gì, nhưng mà ở giữa thành phố phóng hỏa, dù sao cũng đang ở giữa xã hội loài người cũng gây nên khủng hoảng và sợ hãi đối với bọn họ. Đối với trật tự xã hội cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định. Cho nên tội chết có thể tha, mang vạ khó tránh khỏi.
Nói cùng không nói cũng như nhau. Lý Vân tức giận nói:
- Ta chỉ muốn biết kết quả cuối cùng…
Trí Hoằng nghe vậy liền không nói, cúi đầu trầm tư, có vẻ như đang tự hỏi làm sao để định đoạt việc này.
Tần Suất vẻ mặt lo lắng, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong nhìn qua Lý Vân, hi vọng hắn có thể nể mặt huynh đệ là mình mà nói vài lời dễ chịu. Có thể thấy được, Lý Vân tại chùa Bạch Mã lời nói rất có trọng lượng.
- Lão đại, hỏa yêu huynh đệ mặc dù là yêu quái, thế nhưng lại là một yêu quái tốt…Trước đây hắn cũng không có làm qua chuyện xấu gì. Hôm nay mới thức tỉnh được có một tháng thời gian, trên người hắn càng không có giết chết qua ai, không có sát nghiệp… Van cầu ngươi hãy giúp đỡ huynh đệ của ta. Phiền ngươi trước mặt đại sư nói vài lời tốt đẹp…
Tần đẹp trai lên tiếng nhờ vả:
- Ta biết ngươi là người tốt, ngươi nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy huynh đệ chúng ta phải chia lìa…
Trái ngược với sự lo lắng của Tần Suất, thân là đương sự hỏa yêu cũng không có vẻ gì là lo lắng mà rất bình tĩnh. Có lẽ nói hắn có chút không cảm xúc. Tựa hồ như sự việc trước mắt không có quan hệ đối với hắn vậy.
Nghe được Tần Suất giải thích cùng nhờ vả về sau, vẻ mặt Lý Vân rốt cục cũng trở nên hòa hoãn lại, rồi hắn lại quay qua nhìn lão hòa thượng. Việc này cuối cùng còn phải để lão hòa thượng quyết định, hắn không thể tự làm chủ được. Vả lại hắn cũng không muốn làm chủ.
- Lão đại, ngươi thật ra có định nói giúp ta không đây…
Tần Suất đã gấp đến độ sắp khóc.
- Được rồi, ta sẽ xin tha thay hỏa yêu…
Lý Vân do dự gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhìn về phía hỏa yêu, trong lòng lại suy nghĩ, có nên giúp người này hay là không đây.
- Đa tạ lão đại, lão đại vạn tuế!
Trên mặt Tần Suất nhất thời xuất hiện vẻ vui mừng:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ giúp mà…
- Hòa thượng, nếu hỏa yêu không có gây thành họa lớn gì, ta xem hay là bỏ qua đi…
Lý Vân đưa mắt nhìn sang Trí Hoằng lão hòa thượng, trong giọng nói có mang theo vài phần nghiêm túc:
- Phật gia có câu, chữa bệnh cứu người… Ta có đề nghị nên quản thúc yêu hỏa của hắn, đợi đến khi hắn có thể khống chế nhuần nhuyễn yêu hỏa thì sẽ khôi phục tự do cho hắn…
- A di đà phật…!
Trí Hoằng hòa thượng ngẩng đầu nhìn Lý Vân, vừa cười vừa nói:
- Rất tốt…Lý thí chủ, ngươi có thể giác ngộ tới cảnh giới đó là phi thường tốt, cũng không uổng công lão nạp suốt ngày giảng đạo Phật pháp cho ngươi. Như vậy đi, đáng ra là chùa Bạch Mã chúng ta có ý kiến là muốn xử phạt nghiêm khắc đối với hỏa yêu, hiện tại ngươi đã mở miệng cầu xin thì ta sẽ bán cho ngươi ít mặt mũi. Chuyện cũ sẽ bỏ qua… Song song đó ta cũng tiếp nhận kiến nghị của ngươi, tạm thời hạn chế tự do của hỏa yêu. Đợi cho đến khi hắn có thể tự do khống chế yêu hỏa trong cơ thể thì ta sẽ khôi phục tự do cho hắn. Hỏa yêu, Tần Suất, các ngươi có ý kiến gì nữa không?
- Không có…!
Hai yêu quái ngay cả lời nói cũng gần như phát ra cùng lúc.
Sau khi giải quyết xong sự tình, Lý Vân liền nhàn nhã đi chơi, từ trên mặt bàn cầm lấy ấm trà, tự tay rót một chén nước chè xanh. Chùa Bạch Mã nước trà thật sự chẳng thể nói là ngon được, có chút đắng chát. Đoán chừng là loại mấy đồng một cân trà bánh. Chẳng qua Lý Vân lúc này đang rất khát nước. Cũng không để ý tới vấn đề này.
Trí Hoằng đại sư len lén liếc mắt nhìn Lý Vân, đột nhiên lớn tiếng nói ra:
- Từ hôm nay trở đi, Tần Suất cùng hỏa yêu sẽ bị giam lỏng tạm thời tại chùa Bạch Mã, một tháng sau đó sẽ được thả tự do.
Lời này vừa nói ra, Tần Suất cùng hỏa yêu vẻ mặt nhất thời trở nên buồn rầu.
Tần Suất dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lý Vân, xúc động nói:
- Lão đại… Xem ra ta từ nay về sau không thể giúp được ngươi, đi tới nhà Nhâm Cường ngầm bảo vệ, việc này ngươi phải tự mình đi làm rồi. Ai, vốn ta còn muốn tiếp tục cho ngươi có nơi giải nạn, thực sự là xin lỗi a. Thế nhưng ta cũng không còn cách nào khác…
Lý Vân nghe thế, khẽ nhíu mày. Ánh mắt chuyển hướng hòa thượng Trí Hoằng, hỏi:
- Hòa thượng, ngươi giam lỏng hỏa yêu cũng không sao nhưng vì cớ gì vẫn còn phải mang theo cả Tần Suất. Ngươi không biết Tần Suất gần đây đang có chuyện trọng yếu phải làm hay sao?
- Ta biết…Bất quá đây chính là tâm niệm của bản thân hắn.
Trí Hoằng lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Linh yêu cùng hỏa yêu có mấy vạn năm giao tình, bọn họ là huynh đệ, có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, đối xử với nhau chân thành… Hỏa yêu bị chúng ta giam lỏng ở chùa Bạch Mã, hăn tất nhiên cũng muốn đi cùng…
Ánh mắt Lý Vân xoay chuyển, dùng ánh mắt để hỏi Tần Suất.
Tần Suất lúc này cũng đưa ra đáp án khẳng định:
- Lão đại, đại sư nói không sai, ta cùng hỏa yêu là huynh đệ, nếu là huynh đệ vậy thì có nạn phải cùng nhau chống lại. Có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, chân thành với nhau, ngược lại chính ta sẽ không bỏ mặc lại huynh đệ.
- Hòa thượng, ngươi xem có thể hay không dàn xếp một chút… Không bằng để cho hỏa yêu đi theo Tần Suất. Để cho Tần Suất giám sát hỏa yêu… Nhâm Cường bên kia không thể không có ai. Mà bản thân ta lại không am hiểu phương pháp ẩn nấp.
Lý Vân trầm giọng nói:
- Nếu không thì sự tình của Nhâm Cường ta không làm tiếp nữa, đem tiền trả lại…
- Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của Lý Vân ngươi…
Trí Hoằng lão hòa thượng nhíu mày nghĩ một chút, trên mặt có chút khó khăn, nhìn hỏa yêu nói ra:
- Như vậy đi, đối với yêu cầu của ngươi ta không thể nào từ chối, ngươi đã đề nghị để cho hỏa yêu đi theo Tần Suất, lại để cho Tần Suất giám sát hỏa yêu, ta đây cũng không có ý kiến gì. Bất quá có mấy lời ta phải nói rõ ràng, vấn đề này ngươi phải chịu trách nhiệm, chỉ là Tần Suất, ta lo lắng lại để cho hỏa yêu rời khỏi chùa Bạch Mã…
Nói đến đây, Trí Hoằng lão hòa thượng đem ánh mắt chuyển tới hỏa yêu, hỏi hàm ý, nói rằng:
- Ngươi nguyện ý đi theo Lý Vân không? Ngươi nguyện ý để hắn giám thị không?
- Nguyện ý!
Lúc này đây, hỏa yêu phản ứng rất nhanh, cùng với biểu hiện khờ khạo lúc trước hoàn toàn đối lập.
Phải biết rằng, nơi này chính là chùa Bạch Mã a, không nói trước nơi này là chỗ Văn Thù Bồ Tát tọa hóa, riêng việc mỗi ngày hắn còn tụng niệm kinh văn cũng đã khiến hỏa yêu không cách nào chịu đựng. Lúc này có cơ hội ra khỏi chùa Bạch Mã, hắn há có thể bỏ qua.
- Đã như vậy, ta đây đồng ý.
Lão hòa thượng giải quyết dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.