Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 12: Con cóc thiên nga




Vương Trân Trân nói rất thật tâm. Từ trong giọng nói của nàng, Lý Vân có thể thấy được rất rõ ràng nàng đang quan tâm đến hắn. Mặc dù hắn có thể tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng lần này, tình cảm của Vương Trân Trân đã làm cho hắn rung động. Trong nội tâm hắn cũng cảm nhận được cái gì là nhân tính, cái gì là tình cảm. Trí Hoằng lão hòa thượng từng nói, con người và yêu quái ngoài lực lượng chênh lệch ở ngoài ra thì khác nhau lớn nhất chính là nhân tính và tình cảm. Con người hiểu được tình cảm, nhưng mà yêu quái thì thủy chung tôn thờ là cường giả, là lãnh huyết.
Lý Vân thích cùng Trí Hoằng đối nghịch, thời điểm Trí Hoằng nhấn mạnh hắn cùng toàn bộ yêu quái bất đồng, hắn lại ưa thích khoe khoang, quảng cáo chính mình là yêu. Trên thực tế, hắn thực sự không giống với toàn bộ yêu quái, bởi vì bị luân hồi chín kiếp, chín kiếp làm người thiện đã khiến hắn bị nhân tính hóa. Chí ít, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của con người.
- Tiểu Lý, qua ít ngày nữa, ta dự định đem mấy gian nhà trệt chỉnh sửa một chút, sau đó lắp đặt thiết bị, mở một công ty. Đến lúc đó, ngươi có thế tới giúp ta không?
Vương Trân Trân đột nhiên hỏi.
- Ừm. Nếu như Trân tỉ thấy ta có hữu dụng, ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Lý Vân nghiêm túc nói.
Trực giác của nàng cảm thấy người thanh niên trước mắt này không phải loại người hay nói lời khách sáo, nếu hắn nói tương lai có thể giúp nàng thì hắn sẽ quay trở lại giúp.
- Trân tỷ, chị dự định mở một công ty như thế nào?
Lý Vân thuận miệng hỏi.
- Công ty mậu dịch.
Vương Trân Trân thản nhiên nói:
- Mấy ngày này, ta đã liên hệ với mấy nhà máy thực phẩm, nhà máy và cửa hàng tư nhân, bọn họ đã bước đầu đồng ý để cho ta làm đại lý ở các tỉnh thành, là các của hàng buôn bán lớn, siêu thị nhận hàng.
- Tốt a.
Lý Vân trầm ngâm nói:
- Đến lúc đó có sản phẩm đưa ra thị trường, chị có thể đến trường học thuê một số nữ sinh viên đi làm thêm, hiệu quả tuyệt đối tốt.
Vương Trân Trân nhấp nháy đôi mắt đẹp tỏ vẻ không thể tưởng tượng được cười nói:
- Ý kiến hay, xem ra cậu cũng hiểu được một chút về nghề kinh doanh. Sau này, cậu cần phải giúp ta nhiều hơn mới được.
Lý Vân được mỹ nữ thành thục khen ngợi, sắc mặt hắn có chút ửng hồng. Bất quá, dù sao cũng không phải người bình thường, hắn trong nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thường nói:
- Trân tỷ, chuyện làm ăn ta sẽ không xen vào, đến lúc đó ta có thể vì chị mà làm công ngắn hạn.
- Ừm, tùy theo ý cậu, tóm lại, cậu chỉ cần trợ giúp ta là được
Không biết vì sao, Vương Trân Trân đối với người thanh niên có gương mặt hết sức bình thường trước mặt này, trong lòng tràn ngập hảo cảm. Có lẽ là người thanh niên này luôn nhìn nàng với ánh mắt trong suốt, đã giành được hảo cảm của nàng.
Trước kia, hễ là người đàn ông nào tiếp xúc với nàng, người nào mà không ham muốn sắc đẹp cùng dung mạo của nàng.
Nhưng Lý Vân lại khác.
Đương nhiên, nàng cũng không biết trong lòng Lý Vân đang nghĩ gì.
Lý Vân trong lòng thực ra có trở ngại. Vì biết được sau này hắn thực sự là Yêu. Trong nội tâm hắn cũng có chút bài xích với cô gái loài người này.
Có một lần, hắn thậm chí hy vọng có thể tìm được một nữ Yêu tộc làm bạn gái.
Trên thực tế đây lại là việc rất khó khăn. Chí ít, ở cái tỉnh thành này, cũng không có thêm một đồng loại nào như hắn. Bây giờ, ngược lại có không ít Huyết mạch đồng loại thức tỉnh, chẳng qua hắn đối với nữ Yêu tộc cũng giảm đi rất nhiều kỳ vọng.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, không khí có vẻ rất tươi mát, đi ở trong sân trường, Lý Vân có vẻ rất mãn nguyện. Nhìn dòng người xung quanh muôn hình muôn vẻ, hắn cảm thấy cuộc sống như này thật tốt.
Thời điểm hắn đi ra khỏi cổng trường, hắn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt đang đứng đó, lại là tự mình đến xin giúp đỡ. Cô bé này thật là cố chấp.
Nhâm Hiểu Nguyệt ngày hôm nay mặc một chiếc áo màu cà phê, có vẻ rất gợi cảm, tinh tế. Đứng ở cửa trường học đúng là rất nổi bật. Hầu như nam sinh nào đi ngang qua nàng đều không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Nhâm Hiểu Nguyệt xinh xắn đáng yêu, nhìn qua cũng đã để cho mọi người một cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không kém phần thanh thuần. Khiến người ta sinh ra một loại xung động muốn tiếp cận nàng.
Lý Vân biết Nhâm Hiểu Nguyệt đứng đó là để chờ hắn.
Cho nên thời điểm hắn đạp xe đạp, cố ý hướng phía Nhâm Hiểu Nguyệt đi qua. Một ít nam sinh trong lòng nhất thời không công bằng. Bởi vì tướng mạo, cách ăn mặc của Lý Vân không thể nào xứng đôi với một hoa hậu giảng đường như Nhâm Hiểu Nguyệt được.
Cũng có một ít người trung lập thì nghĩ Lý Vân có dũng khí.
Tuy rằng điều kiện của hắn có nghèo một chút, chẳng qua hắn lại có dũng khí theo đuổi tình cảm, cho nên vẫn đáng giá tán thưởng.
Đương nhiên, càng nhiều người dự định xem cuộc vui.
- Lớp trưởng, đứng chỗ này chờ ta sao? Vì sao lựa chọn ở chỗ này. Cậu không thấy? Chung quanh có rất nhiều người đang đợi xem vui sao.
Lý Vân nhàn nhạt nói, bất quá ánh mắt lại rất nhanh tại trên người Nhâm Hiểu Nguyệt quét một vòng. Bất kể nói thế nào, sự vật tốt, bao giờ cũng đem lại sự thích thú.
- Cậu quản bọn hắn làm cái gì.
Nhâm Hiểu Nguyệt hơi giận, sống mũi nhăn lại cực xinh đẹp. Đôi mắt mỹ lệ liếc nhìn Lý Vân, nàng thấp giọng nói:
- Tớ muốn mời cậu ăn cơm.
Lý Vân ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời một mảnh xanh thẳm. Thời điểm ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người Nhâm Hiểu Nguyệt, khóe miệng của hắn nổi lên vẻ mỉm cười:
- Nói đi, mục đích của cậu là gì?
- Vừa đi vừa nói chuyện…Đúng, cậu có thể để xe đạp của cậu lại hay không?
Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn chiếc xe đạp có chút cũ nát, nhíu mày nói:
- Tùy tiện để một chỗ cũng được? Tớ nghĩ sẽ không có người ăn cắp đâu?
- Nếu như cậu cảm thấy mất mặt, có thể bỏ đi.
Trong giọng nói của Lý Vân cũng không có chút tức giận nào. Nhâm Hiểu Nguyệt cảm giác mình rất thất bại. Bởi vì Lý Vân thà chọn chiếc xe đạp cũ nát kia chứ nhất định không chịu chọn đi cùng nàng.
Kỳ thực xe đạp của Lý Vân cũng không đến mức cũ nát. Tại đại học trong tỉnh này, rất nhiều bạn học thuê phòng trọ bên ngoài đều đi những phương tiện như vậy.
Nhâm Hiểu Nguyệt gương mặt ửng đỏ, đó là tức giận. Hai mắt trong suốt có thần, chăm chú nhìn hắn nói:
- Tớ thu hồi câu nói trước kia, tớ hi vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.
Lý Vân sửng sốt, cười khan nói:
- Trông cậu ăn nói khép nép như vậy cũng đã nói lên cậu có chuyện trọng yếu muốn tìm tớ, có đúng hay không là vì an toàn của cha cậu?
Nhâm Hiểu Nguyệt lông mi nháy hai cái, nhìn chung quanh một chút không có người, thấp giọng nói:
- Đúng…Mấy hôm trước, ông ấy lại gặp phải mấy vật thể không tốt, đang ở trong mộng lại tự đem cổ mình bóp chặt. Trí Hoằng đại sư để cho tớ tới tìm cậu, ông ấy nói chỉ có cậu mới có thể giải quyết triệt để chuyện của cha tớ.
- Sự tình của cha cậu rất phiền phức… Trừ phi tìm được độc thủ đứng sau màn, bằng không vĩnh viễn cũng không giải quyết được.
Lý Vân đẩy xe đạp, bước chân đi có chút nhanh, Nhâm Hiểu Nguyệt lại đi giày cao gót, "đặng, đặng" bước nhanh đuổi kịp. Bộ dáng hơi có chút buồn cười.
Rốt cục, Nhâm Hiểu Nguyệt vượt lên trước Lý Vân, nàng cố ý đem thân thể tới gần Lý Vân, để cản trở hắn, sau đó quay qua lỗ tai Lý Vân nói:
- Tiền không thành vấn đề… Chỉ cần cậu có thể giúp cha ta giải quyết phiền phức cả đời, muốn bao nhiêu chúng ta đều cho hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.