Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 103: Nói cho ta biết người muốn sao




"Ta biết!"
Lý Vân gật đầu, không khách khí nữa.
Ngừng một chút, Vương Trân Trân đột nhiên hỏi:
"Ta cảm thấy Đại Sơn có chút vấn đề... Hồng gia nói biết hắn, mà chưa nói hắn là hỏa yêu, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?"
"Ừ, ta cũng chú ý tới, có thời gian, ta đi hỏi hắn."
Lý Vân nói.
"Tiểu Lý, ngươi cảm thấy ta cùng Artemis, ai đối với ngươi hấp dẫn lớn hơn một chút?"
Thoại phong nhất chuyển, Vương Trân Trân đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên là ngươi!"
Coi như là kẻ ngu si, cũng sẽ khen người trước mắt a.
"Đáp ứng ta, đừng đi tìm nàng!"
Hồ ly tinh đột nhiên đem thân thể nhích lại gần. Miệng cắn rái tai của hắn, ôn nhu nói:
"Ngươi là của ta....."
Từ bên tai truyền đến tiếng nói của Vương Trân Trân đồng thời sinh ra nhiệt khí ấm áp, phảng phất hóa thành một cổ nhiệt lưu, làm cho thân thể Lý Vân nhanh chóng nóng lên.
Lý Vân hô hấp bắt đầu trở nên trầm trọng.
Vương Trân Trân chậm rãi đem người quay lại, nhảy qua ngồi trên đùi Lý Vân, song chưởng mở ra, ôm lấy Lý Vân. Lí Vân cảm giác được ngực no đủ nữ yêu chăm chú chèn ép lồng ngực của mình. Một cổ cảm giác điện lưu làm tâm thần Lý Vân dâng cao.
"Nói cho ta biết, ngươi muốn sao?"
Vương Trân Trân trên mặt xuất hiện một tia mị thái, trong con ngươi phong tình trực tiếp phóng đến Lý Vân.
"Muốn!"
Lý Vân theo bản năng trả lời. Làm một nam nhân bình thường, gặp được Hồ ly tinh mê hoặc, đều gặp phải phản ứng sinh lý bình thường.
Lý Vân cánh tay quỷ thần xui khiến quay qua bóp tới bộ ngực đang đè ép mình, lập tức không ngừng nắn bóp. Vào tay trắng mịn mà có co dãn.
Vương Trân Trân trên mặt cũng có chút nhiệt.
"Ừ!"
Vương Trân Trân nhẹ nhàng rên rỉ, Lý Vân như được cổ vũ, bàn tay to xoa nắn độ mạnh yếu càng thêm mãnh liệt hơn.
"Không được, bây giờ còn chưa được... Ta muốn chủ động!"
Vương Trân Trân trong lòng tự nói với mình. Thế cục bây giờ bất lợi cho nàng, trước có Hải Quỳnh tiên tử, sau đó có Ma Nữ làm rối. Hiện tại ngay cả Thần Tộc Artemis cũng đều xuất hiện. Mình phải hạ thủ. Ít nhất phải làm cho người đàn ông này nếm được một chút ngon ngọt.
Tâm niệm tới, Vương Trân Trân hoành hạ tâm lai, cái miệng nhỏ nhắn nhắm ngay miệng rộng Lý Vân hôn tới, cái lưỡi Đinh Hương ở trong miệng Lý Vân trúc trắc mút vào.
VƯơng Trân Trân quyến rũ trong nháy mắt, Lý Vân bàn tay to theo bản năng chậm rãi sờ hướng bắp đùi nữ nhân.
Vương Trân Trân có chút khẩn trương, nhưng không có cự tuyệt Lý Vân. Trong lòng như trước báo cho mình, muốn cho hắn nếm được ngon ngọt.
Lý Vân liếm đang liếm cánh môi mèm mại, đầu lưỡi nhẹ khẽ chạm vào nhau, tay chuyển qua đũng quần nàng mà nhào nặn, tâm thần không ngừng nhộn nhạo. Vương Trân Trân cảm giác thân thể của mình đang không ngừng run rẩy. Rốt cục, Lý Vân không cam lòng cách quần khẽ vuốt, bàn tay to từ lưng quần duỗi đi vào, hướng về phía địa phương ẩm ước, vừa định xoa nắn, đầu lưỡi lại một trận đau đớn.
Không đợi hắn kêu thảm thiết, Vương Trân Trân "Nha" một tiếng từ Lý Vân trên người nhảy ra ngoài, tay che ngực, đỏ mặt chỉ vào Lý Vân nói:
"Ngươi... Ai bảo ngươi mấy chuyện xấu....."
"Ta thế nào..... Ta..."
Lý Vân đầu lưỡi đau đớn còn không có hơi, nói chuyện không rõ chữ, một lúc sau mới bớt đau đớn, cảm giác trong cổ họng có mùi, hiển nhiên là máu rồi.
Vương Trân Trân thấy Lý Vân đầu lưỡi chảy máu, tâm đau nhức muốn chết, nằm úp sấp đến, thở phì phò nói:
"Ai bảo ngươi sờ trong đó ta..."
Lý Vân một trận phiền muộn:
"Không phải ngươi chủ động câu dẫn ta sao?"
"Là có làm sao?"
Vương Trân Trân đưa tay trên trán Lý Vân nhẹ điểm một cái, nói:
"Người ta chỉ định cho ngươi một điểm ngon ngọt, ai bảo ngươi lòng tham không đủ..."
Lý Vân ngạc nhiên.
Vương Trân Trân sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng đối với Lý Vân nháy mắt một cái, nói:
"Người ta gần đây tu luyện Xá Nữ đại pháp, cho nên tạm thời vẫn không thể phá thân, ngươi liền nhẫn nại thêm ít ngày..."
"Xá Nữ đại pháp?"
Lý Vân đích lẩm bẩm một câu.
"Ừ!"
Hồ ly tinh giải thích:
"Là sư tôn Thần Nông thị cho ta công pháp tu luyện lượng thân tĩnh tọa, vốn năm đó ta thiếu chút nữa liền tu luyện viên mãn. Kết quả chuyện Thần Ma – Tiên Yêu đại chiến làm cho trì hoãn. Thân hoàn bích tu luyện hiệu quả tốt. Cho nên ta tạm thời không thể phá thân. Bất quá ngươi yên tâm, sẽ không tu luyện lâu lắm đâu, rất nhanh a..."
"Tiểu Lý, ngủ ngon!"
Vương Trân Trân dường như có chút ngượng ngùng đối mặt Lý Vân, vội vã cáo biệt đi vào phòng ngủ, cửa phòng phịch một tiếng bị đóng lại.
...
Sáng sớm, Lý Vân như trước đi tới nhà ăn của Hồ ly tinh. Lý Vân mới tiến vào phòng bếp, chỉ thấy hỏa yêu, linh yêu ở bên trong nhà ăn ăn ngụm lớn bánh bao. Mà Vương Trân Trân còn đang bận việc trong phòng bếp.
"Sớm a, lão đại!"
Hai yêu quái đồng thời cùng chào hỏi Lý Vân. Gần như bọn họ đãi ngộ tăng lên, có thể ăn cơm Vương Trân Trân tự tay nấu. Cuộc sống hạnh phúc bắt đầu rồi.
"Chỉ có biết ăn thôi, cũng không biết hỗ trợ."
Lý Vân trừng hai người liếc mắt.
"Ta một người vậy là đủ rồi, bọn họ tiến đến đó là càng giúp càng loạn."
Lúc này, Vương Trân Trân cũng từ phòng bếp đi ra, cười cùng Lý Vân chào hỏi.
Điều chỉnh cả đêm, Vương Trân Trân cùng Lý Vân tối hôm qua cục diện lúng túng đã không tồn tại nữa.
Điểm tâm sau khi kết thúc, hỏa yêu, linh yêu đều ra cửa. Lý Vân chỉ lẳng lặng ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Vương Trân Trân ở phòng ngủ thay đổi y phục, lúc đi ra phát hiện Lý Vân còn ngồi ở trên ghế sa lon, không khỏi lấy hết dũng khí.
"Thế nào? Có tâm sự a?"
Vương Trân Trân hỏi.
"Không, không có việc gì."
Ngẩng đầu nhìn Vương Trân Trân, Lý Vân nhàn nhạt nói một câu, nhưng là trên mặt của hắn thần sắc cũng đã bán đứng hắn.
"A!"
Vương Trân Trân suy nghĩ một chút, lôi kéo cánh tay Lý Vân, đem Lý Vân từ sô pha trong kéo lên:
"Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi…”
Lôi kéo cánh tay Lý Vân, Vương Trân Trân trên mặt thoáng có chút ửng đỏ, chút bất tri bất giác, bọn họ đi tới thời đại quảng trường.
"Trân tỷ, ngươi sư tôn Thần Nông thị có hay không cũng chuyển thế thức tỉnh rồi?"
Lý Vân đột nhiên hỏi.
"Không biết....."
Vương Trân Trân suy nghĩ một chút, nói:
"Cũng sẽ không đi... Sư tôn hành y cứu người, tế thế thiên hạ, từ bi vi hoài, kiên quyết không  vì mình đi thương tổn sinh mệnh chúng sinh."
"Chưa hẳn!"
Lý Vân hừ nói:
"Ở thời điểm tính mệnh nguy kịch, hắn chưa hẳn còn cao thượng như vậy. Huống hồ, ở trong mắt tiên tộc, loài người sinh mệnh có coi là cái gì."
Vương Trân Trân thấy Lý Vân như vậy hủy đi hình tượng sư phó của mình, hừ nhẹ một tiếng nói:
"Sư tôn ta mới không phải người như vậy."
"Phải không?"
Lý Vân đột nhiên cười nói:
"Ngươi thế nào không giúp ta nói chuyện, trân tỷ, ngươi không phải không biết cái gì gọi là lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó đi? Ngươi dĩ nhiên hướng về nhà mẹ đẻ nói chuyện."
Vương Trân Trân hai gò má ửng hồng thấp giọng mắng:
"Ta còn không có gả cho ngươi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.