Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 27: Điệp lãng ba tâm chưởng




Tàng Kinh Các của học viện Võ Đan chia thành ba tầng, hai tầng chỉ dành cho Linh Dịch Giới, hiện tại Diệp Viễn không đủ tư cách vào trong đó.
Tầng một đều là tuyệt kỹ bậc một, vừa may hợp với Diệp Viễn của hiện tại.
Trên tầng một chất đầy sách, công pháp có, tuyệt kỹ có, kể cả sách đan dược bậc một cũng có, chủng loại đa dạng. 
Những cuốn này dĩ nhiên chỉ là bản chép lại, bản chính được cất giấu ở U Vân Tông. Về công pháp Diệp Viễn đã luyện “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, nên không cần luyện công pháp khác.
Còn sách về đan dược đối với Diệp Viễn mà nói còn không bằng nhập môn, nên hắn cũng chẳng thèm bận tâm. Trước mắt chỉ duy nhất tuyệt kỹ bậc một là có tác dụng với Diệp Viễn.
Diệp Viễn đến khu vực để sách tuyệt kỹ, bắt đầu tìm kiếm loại tuyệt kỹ phù hợp với mình. 
Tiện tay cầm lên một cuốn, trên đó viết “Hỏa diệm chưởng”, một loại tuyệt kỹ bậc một thuộc hệ Hỏa.
Lật xem nội dung bên trong, Diệp Viễn lắc đầu. Loại tuyệt kỹ này quá tầm thường, đối với hắn mà nói chẳng có chút khó khăn gì, uy lực cũng quá yếu.
Tuy là những gì trên sách ghi có vẻ rất lợi hại, những với con mắt của mình loại tuyệt kỹ tầm thường này sao có thể lọt vào mắt của hắn. 
Đặt “Hỏa diệm chưởng” xuống kệ, Diệp Viễn tiếp tục tiện tay cầm mấy cuốn tuyệt kỹ lên coi, về cơ bản đều giống với “Hỏa diệm chưởng” bên ngoài có vẻ hay nhưng thực tế lại không hiệu quả.
Thời gian dần dần trôi đi, Diệp Viễn cũng đã xem qua không ít cuốn, nhưng không có lấy một cuốn lọt vào mắt của hắn.
Diệp Viễn không cầm được thở dài, U Vân Tông đúng là tầm thường, lấy những cái ngoài chợ cũng mua được để lấp đầy chỗ này. 
Nhưng mà sau một hồi ngẫm nghĩ cũng hiểu ra, tuyệt kỹ công pháp là sách lập phái của Tông môn, công pháp thật sự sao có thể để ở một nơi thế tục như vậy?
Diệp Viễn biết trong đống sách này không thể nào tìm được loại tuyệt kỹ mà hắn mong muốn, thế là hắn đi sâu vào bên trong.
Rõ ràng càng vào sâu sách càng ít, nhưng chất lượng thì giống với tầng một, về cơ bản đạt đến thượng phẩm bậc một. 
Diệp Viễn lật xem mấy cuốn, nhưng vẫn không thể tìm được cuốn vừa ý.
Không phải là hắn đang rảnh, mà chỉ là muốn xem thử loại tuyệt kỹ này có gì đặc biệt hay không.
Đối với Diệp Viễn mà nói, trung phẩm bậc một và cực phẩm bậc một không có khác biệt lớn lắm. Bậc phẩm thấp một chút chưa chắc không phải là tuyệt kỹ tốt, bậc phẩm cao một chút chưa chắc đã là tuyệt kỹ tốt. 
Lấy Thuấn Thiểm làm ví dụ, nó chỉ là tuyệt kỹ trung phẩm bậc một, nhưng loại tuyệt kỹ này có chỗ khác biệt, vậy nên Diệp Viễn tự mình mày mò ra.
Lúc nãy Diệp Viễn cũng thấy môn tuyệt kỹ Thuấn Thiểm, nhìn sơ qua đã biết người sáng tạo ra loại công pháp này quá tầm thường, so với cái mà hắn cải tiến thì không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần, giờ lấy để học tất nhiên là chẳng có tác dụng gì.
Đi vào sâu hơn nữa, kệ sách đã không còn cuốn nào, mà chỉ có vài cuốn Ngọc giản. Diệp Viễn hiểu rằng đây mới là chỗ tinh hoa nhất của tầng một. 
Tuyệt kỹ công pháp cao thâm, giấy thường không thể ghi chép được chỉ có Ngọc giản mới có thể ghi lại và phục chế lại được.
Diệp Viễn dùng nguyên lực để thăm dò vài cuốn Ngọc giản, những loại tuyệt kỹ này đều là tuyệt kỹ bậc một, kì thực đã là quý hiếm lắm rồi.
Bất cứ miếng Ngọc giản nào đem ra bên ngoài đều có giá trị liên thành, ở Tần quốc mà nói, quy mô lớn nhất vẫn là nhóm Nguyên Khí Giới, mà cái họ tu luyện đại đa số đều là tuyệt kỹ hạ phẩm và trung phẩm. 
Một miếng Ngọc giản đối với họ mà nói, là vật mà họ ngày đêm mong mỏi có được, có thể khiến cho thực lực của họ lập tức tăng lên một bậc.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói loại tuyệt kỹ thượng phẩm bậc một vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó, xem xong lại đặt xuống.
Diệp Viễn đã đến chỗ sâu nhất của tầng một, nếu như vẫn không tìm được tuyệt kỹ vừa ý, chỉ có thể lần sau quay lại, chọn loại tuyệt kỹ thượng phẩm này thôi. 
Kệ cuối cùng chỉ có ba miếng Ngọc giản. Hiển nhiên, ba miếng Ngọc giản này hoàn toàn không giống với những cái khác.
Diệp Viễn cầm một miếng lên, đưa nguyên lực vào trong, chữ trên Ngọc giản hiện ra. “Diệu Thiên Xích” - một loại tuyệt kỹ thân pháp. Luyện thành có thể rút xa thành ngắn, trong chớp mắt có thể đi ngàn thước.
“Thú vị đấy.” Diệp Viễn tìm ghi chép về “Diệu Thiên Xích” này, loại tuyệt kỹ thân pháp này có chỗ độc đáo của nó. So với Thuấn Thiểm, “Diệu Thiên Xích” trên một đường thẳng càng phát huy xuất sắc hơn, dùng để tập kích hoặc thoát thân đều tương đối hiệu quả. 
Loại tuyệt kỹ thân pháp này đã tiệm cận cực phẩm bậc một rồi. Đặt “Diệu Thiên Xích” xuống, Diệp Viễn cầm miếng Ngọc giản thứ hai lên, đây là một loại tuyệt kỹ vô cùng hiếm thấy thuộc hệ Lôi, rất là khó luyện, về bậc phẩm thì tương đối giống với “Diệu Thiên Xích”.
Khó thì khó nhưng cũng không gây hứng thú với Diệp Viễn. Tiện tay cầm miếng thứ ba lên xem.
“Ừm “Điệp lang ba tâm chưởng” tuyệt kỹ khiếm khuyết? Đoán chừng ít nhất cũng bậc ba trở lên, chỉ là phần khiếm khuyết quá nhiều, nên mới được liệt vào thượng phẩm bậc một.” 
Diệp Viễn bị lời tựa của miếng Ngọc giản thu hút. Không phải là bậc phẩm của công pháp này cao, tuyệt kỹ bậc ba đối với Diệp Viễn mà nói cũng không phải loại tuyệt kỹ bậc cao gì. Cái thực sự thu hút hắn, chính là loại tuyệt kỹ này thiên về kĩ thuật. Nếu như luyện thành, thì uy lực sẽ là gấp mấy lần, thận chí là cả chục lần, uy lực là không thể nào tưởng tường.
Tựa của miếng ngọc đồng này có lẽ là một nhân vật nào đó lợi hại của U Vân Tông hoặc Võ Đan Tông để lại, nhưng với con mắt của Diệp Viễn có thể nhận ra, bậc cấp của loại công pháp này không phải chỉ dừng lại ở mức bậc ba.
“Chính là nó! Người sáng tạo ra loại tuyệt kỹ này quả là một thiên tài, nếu như có thể phát huy hết uy lực của loại tuyệt kỹ này, vượt bậc chiến đấu dễ như ăn cơm uống nước vậy.” Diệp Viễn khen ngợi nói. 
Đương nhiên Diệp Viễn cũng biết rằng, loại tuyệt kỹ này càng về sau càng khó luyện, độ khó tăng lên gấp mấy lần. Đơn giản mà nói, kĩ thuật phát lực phần một rất dễ nắm, nhưng nếu là gấp bội thì độ khó sẽ cao lên, đến cuối cùng sẽ thành gấp bốn, gấp tám thậm chí là gấp mười sáu lần, càng về sau càng đáng sợ, độ khó cũng dần dần tăng theo.
Cho dù là vậy, đây cũng là một loại tuyệt kỹ tương đối lợi hại, chỉ tiếc một chỗ phần thiếu còn quá nhiều.
“Hừ? Ngươi chọn loại tuyệt kỹ này sao?” Thấy Diệp Viện chọn loại tuyệt kỹ đó, Triệu Xuân Dương cảm thấy rất buồn cười. 
“Không sai.” Diệp Viễn sớm đã biết Triệu Xuân Dương sẽ kinh ngạc.
“Nhưng mà.. loại tuyệt kỹ này lợi hại thì lợi hại nhưng còn thiếu.” Triệu Xuân Dương khuyên nhủ.
“Đệ biết, nhưng loại tuyệt kỹ này rất lợi hại, thì tạm thời cứ dùng trước đã, sau này hẳng nói.” Diệp Viễn cười nói. 
“Nhưng nó không chỉ thiếu, mà còn rất khó luyện. Đệ cũng biết Long Đường sư huynh chứ hả? Huynh ấy cũng từng luyện loại công pháp này, sau cùng cũng bỏ cuộc. Loại công pháp này tuy lợi hại nhưng không dễ luyện, thời gian ba ngày cho dù đệ có thông minh cỡ nào, cũng chỉ có thể luyện được Nhất trùng lang, vốn dĩ chẳng có tác dụng gì với đối thủ.”
Triệu Xuân Dương thực ra đã nói khiêm tốn lắm rồi, theo hắn cho dù Diệp Viễn có dùng thời gian của một tháng cũng chưa chắc đã luyện thành Nhất trùng lang. Nhất trùng lang là gì? Chỉ là tăng lực phóng ra một phần vốn dĩ chẳng thể nào bù đắp sự chênh lệch về thực lực của Diệp Viễn và Phí Thanh Bình.
Nếu đã là vậy, chi bằng chọn loại tuyệt kỹ thực dụng hơn. Cảm quan của Diệp Viễn đối với Triệu Xuân Dương không hề sai, chí ít không giống với những người khác chê cười mình, bèn cười nói: “Đa tạ đại sư huynh quan tâm, nhưng đệ có dự tính của riêng mình. Còn về trận sinh tử chiến của ba ngày sau thì đệ nghĩ mình có thể ứng phó được.” 
“Thôi được rồi! Nếu như đệ đã nhất quyết như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Tự lo cho thân mình đi.” Triệu Xuân Dương lắc đầu nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.