Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 14: Bạo nguyên đan




Mấy ngày sau, Diệp Viễn lại đến Dược Hương Các một lần nữa.
Diệp Viễn hiển nhiên cảm nhận được sự khác lạ từ trong ánh mắt của bằng hữu mình, chuyện xảy ra ngày hôm qua, khiến cho mọi người nhìn tên công tử bột này bằng một con mắt khác.
Ánh mắt ấy Diệp Viễn trước kia đã từng thấy rất nhiều, nên không thấy có gì lạ, hôm nay hắn đến Dược Hương Các chẳng qua chỉ là muốn lấy dược liệu mà thôi. Diệp Viễn hiện giờ đang nôn nóng tăng cường nội công, mà cách nhanh nhất để làm được việc này chính là dùng thuốc. 
Không tận dụng lợi thế của Đan Đế, hóa chẳng phải Diệp Viễn là tên ngốc sao?
Trong đầu Diệp Viễn có rất nhiều phương pháp luyện đơn, nhưng mà đơn thuốc mà hắn có thể luyện thành thì lại rất ít, chỉ có thể luyện được đơn thuốc bậc một, cái này là do hắn đã có sự trợ giúp nhiều từ linh hồn để luyện thành. Nếu không với Nguyên Khí Cảnh tầng thứ nhất của hắn, ngay cả bã thuốc còn không thể luyện được nữa.
Diệp Viễn mất một đêm để lục loại trong ký ức của hắn về phương thuốc bậc một. 
Tăng Nguyên Đơn, có nghĩa là loại thuốc làm tăng nguyên lực.
Bên ngoài lưu truyền, thuốc bậc một có thể làm tăng nguyên lực, cái hỗ trợ tu hành chính là Nguyên Đơn Khí, chuyên được dùng cho người luyện nguyên khí. Nhưng mà người luyện võ thông thường không thể hấp thụ nổi loại đơn thuốc này, chỉ có thể dựa vào nguyên khí mà bản thân cực khổ tu luyện để gia tăng nội lực.
Một viên Nguyên Đơn Khí, có thể rút ngắn vài tháng tu luyện của người luyện võ. Nếu như có thể lấy Nguyên Đơn Khí để tu luyện thì đạt đến cảnh giới Cửu Trùng Nguyên Khí Cảnh chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng người có thể dùng loại Nguyên Đơn Khí này thì rất ít, chỉ có Hoàng tộc và một số ít con cháu Quý tộc mới dùng được mà thôi. 
Diệp Viễn đương nhiên có thể dùng được, nhưng đối với hắn mà nói, Nguyên Đơn Khí quá yếu, vốn dĩ không thể đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Nguyên Đơn Khí tuy tốt, nhưng dùng nhiều rồi hiệu quả sẽ giảm đi. Lúc trước hắn đã dùng không ít, nhưng do cũng chưa biết cách hấp thụ dược tính của Nguyên Đơn Khí, nên rất nhiều nguyên lực từ trong cơ thể bị thoát ra ngoài. Hơn nữa hiện tại Nguyên Đơn Khí đối với Diệp Viễn mà nói đã không còn tác dụng nhiều nữa. Đợi sau khi nội công của Diệp Viễn gia tăng rồi luyện những phương thuốc đó lúc ấy tự nhiên sẽ như nước chảy gặp kênh.
“Thiếu gia, hôm nay đến có phải để lấy thuốc không?” Trưởng quầy thấy Diệp Viễn đi vào, chủ động vui vẻ tiếp đón, so với ngày hôm qua quả thực là hai người hoàn toàn khác. 
Diệp Viễn cũng chẳng đoái hoài, chỉ cười: “Đúng rồi, đây chính là dược liệu mà ta cần, mỗi loại chuẩn bị ba phần.”
Diệp Viễn vừa nói vừa đưa cho Trưởng quầy một tờ phương thuốc, trên đó ghi rõ tên các loại dược liệu để bào chế Tăng Nguyên Đơn. Tăng Nguyên Đơn thì quý hiếm hơn Nguyên Đơn Khí rất nhiều, nhưng dược liệu sử dụng cũng chỉ là loại dược liệu bậc một, những hiệu thuốc thường cũng có thể mua được. Dược Hương Các là hiệu thuốc lớn nhất Hoàng Thành, hiển nhiên là phải có.
Trưởng quầy nhìn qua toa thuốc mà Diệp Viễn đưa, mày liền chau lại, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi: “Sao? có vấn đề gì hả?” 
“Thiếu gia dược liệu của phương thuốc này, những cái khác thì không có vấn đề gì, chẳng qua là Lục Diệp Thảo…” Vẻ mặt của Trường quầy lộ vẻ khó xử.
Diệp Viễn nghe xong lại càng hiếu kỳ: “Theo như ta biết, Lục Diệp Thảo tuy có hơi hiếm một chút, nhưng cũng thuộc loại dược thảo thường thấy, Dược Hương Các chẳng nhẽ có ba phần thôi cũng không có sao?”
Trưởng quầy nói: “Thiếu gia Lục Diệp Thảo tất nhiên là chúng tôi có, nhưng mà loại dược thảo này, không phải lúc nào cũng có sẵn, hơn nữa ba phần Diệp Lục Thảo này vừa đúng chỉ còn đúng ba phần, chúng tôi cất ở trong kho. Nhưng ngặt nỗi ba phần Lục Diệp Thảo này vừa đúng lúc hôm qua đã có người đặt mua rồi, ngay cả tiền cọc cũng đã đưa rồi.” 
Nói đến đây, Trưởng Quầy len lén nhìn sang Diệp Viễn, sợ hắn ta nổi trận lội đình. Tên tiểu tổ tông này không phải là tên vừa, nếu như không vừa ý nói không chừng sẽ làm loạn cả lên. Tuy là biểu hiện của Diệp Viễn hôm qua rất tốt, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có trời mới biết hắn ta có vì thề mà nổi giận hay không?
Đợi đến khi ánh mắt của Diệp Viễn dịu xuống, Trường quầy mới có thể thở phào nhẹ nhõm: Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tên tiểu tổ tông này đã đổi tính rồi hay sao?
“Người mua thuốc là ai?” 
“Là một thiếu niên cỡ tuổi thiếu gia, ngoài ra còn tỏ vẻ rất gấp.” Trưởng quầy cận trọng đáp.
Diệp Viễn gật gật đầu: “Hắn ta bảo chừng nào tới lấy thuốc? Ta muốn nói chuyện với hắn.”
Trưởng quầy nghe xong giật mình nghĩ rằng Diệp Viễn muốn ép người khác rút lại tiền cọc. Nếu để xảy ra sự việc như thế, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Dược Hương Các. 
Diệp Viễn nhận ra vẻ lo lắng của Trưởng quầy, bèn nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không làm bừa đâu.”
Lúc này Trưởng quầy cũng không biết chắc có phải tên tiểu tổ tông này đã đổi tính rồi hay không? Nhưng mà Diệp Viễn có vẻ vẫn chưa muốn dời đi, xem ra hắn nhất quyết lấy cho bằng được ba phần Diệp Lục Thảo này rồi.
“Hắn ta nói trời sáng là sẽ đến lấy, có vẻ rất gấp, ước chừng sẽ đến ngay bây giờ.” Trưởng quầy tỏ vẻ bất lực thành thật khai báo. 
“Được, vậy ta sẽ đợi hắn ở đây.” Nói xong, Diệp Viễn cũng chẳng bận tậm vẻ thấp thỏm của trưởng quầy, tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Trưởng quầy thở dài, đành để mặc hắn đi, hy vọng tên tiểu tổ tông này đừng gây sự. Không phải trưởng quầy không yên tâm, mà là trước kia Diệp Viễn quả thật đã để lại ấn tượng quá xấu đối với mọi người
Thời gian một tách trà trôi qua, trong lúc mơ màng Diệp Viễn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh hối thúc: “Ta đến lấy thuốc mà hôm qua ta đã đặt mua.” 
“Cái này…” Trưởng quầy một lần nữa lộ vẻ khó xử.
Người đến là một thiếu niên, chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khi thấy biểu hiện của trưởng quầy, vội nói: “Hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng rồi, tiền cọc cũng đưa luôn rồi, không được dở quẻ đó nha!”
“Nhận tiền cọc rồi thì tất nhiên sẽ không dở quẻ, chỉ là tôi muốn hỏi không biết tiểu huynh đệ này, mua Lục Diệp Thảo để làm gì?” Người nói tất nhiên là Diệp Viễn. 
Thiếu niên ngoảnh đầu lại thấy một Cẩm Y vệ tướng mạo, tuổi tác y như mình, nhưng tính tình lại không được tốt: “Liên quan gì đến ngươi.”
Nghe xong Trưởng quầy giật mình: “Dám chọc tên tiểu tổ tông này, tên này không muốn sống rồi sao?”
Đang định mở lời, nhưng bị ánh mắt của Diệp Viễn ngăn lại. 
Diệp Viễn cười: “Đương nhiên không liên quan đến ta, chỉ là thắc mắc không biết tại sao huynh đệ lại không mua nguyên đơn mà lại mua dược liệu? Chẳng nhẽ huynh đệ muốn tự mình luyện đơn hay sao? Để ta đoán, dược liệu bậc một dùng để luyện Lục Diệp Thảo gồm ba loại: loại thứ nhất là Thiên Linh Đơn, loại dùng để ghiền thành Linh Dịch Giới, huynh đệ chỉ có Tứ Trùng nguyên khí giới, thiết nghĩ không phải loại đơn thuốc này; loại thứ hai là Thanh Tâm Đơn, dùng để duy trì sự minh mẫn trong Linh đài, loại thuốc dùng đề xua đuổi tâm ma, thích hợp dùng trong lúc căng thẳng, trước mắt ngươi vẫn chưa trong tình trạng căng thẳng, nên cũng không phải loại này; còn một loại gọi là Đại Hoàn Đơn, một loại thánh dược dùng để trị thương, thấy người có vẻ gấp gáp như vậy, chẳng lẽ có người thân bị thương nặng, cần loại đơn dược này để cứu mạng?”
Thiếu niên há hốc mồm, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Viễn. Hắn ta kinh ngạc trước hiểu biết sâu rộng về dược liệu của Diệp Viễn, càng khiếp sợ trước ánh mắt như ngọn đuốc của Diệp Viễn.
Phân tích của Diệp Viễn như thể là tận mắt chứng kiến vậy, sự thật như những gì Diệp Viễn tiên đoán. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.