Tuyệt Thế Cường Long

Chương 994: anh cũng đừng gây chuyện nữa.”




Chương 994

Trần Ngư lại mỉm cười, ánh mắt thoáng thay đổi, dường như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó nhưng không nói thẳng ra.

Ăn một bữa khuya, uống thêm chút rượu, tới khi toàn thân được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến ầm ầm như sóng thủy triều.

Trần Ngư ngáp một cái, bảo rằng: “Tôi nghỉ ngơi trước đây.”

Nhìn bóng dáng thướt tha lả lướt của Trần Ngư, không hiểu sao Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy có chút tiếc nuối, tới ngày mai, hắn sẽ không còn cơ hội được gặp gỡ cô gái xinh đẹp thông minh tuyệt vời này nữa rồi!

“Nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của anh kìa, hứ, hay là anh theo tới tận Nam Dương bảo vệ người ta luôn đi!” Lý Vân Uyển nhéo lỗ tai Tề Đẳng Nhàn, cười hỏi.

“Nhìn điệu bộ ghen bóng ghen gió của em đi kia, hừ, sao em không mua một cái lọ mà đựng giấm của mình đi, vậy thì chẳng phải nhà mình đỡ tốn tiền mua giấm rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn dùng ngữ khí y hệt để đáp lời.

Lý Vân Uyển im bặt, không nói lại được nữa.

Tới nửa đêm, Trần Ngư mơ mơ màng màng rời giường, uống thêm một chút rượu, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại đi ra phòng khách rót nước uống.

Cô ấy trông thấy một gian phòng khác vẫn còn le lói ánh đèn, tuy rằng hiệu quả cách âm ở đây rất tối, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng chẳng có lấy chút tạp âm nào.

Vì thế, âm thanh mỏng nhẹ kia cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Chết tiệt!” Trần Ngư khẽ nhướng mày, không nhịn được mà chửi tục một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.

m thanh như mưa nhỏ xuống chuối tây kia khiến cho tiếng uống nước của cô ấy chẳng khác nào phường đầu trộm đuôi cướp. Trần Ngư rón rén cất chiếc cốc đi, cẩn thận vặn nắp chai, từ tốn uống nữa, sợ làm hỏng chuyện tốt của người ta.

“Em đẹp hay là Trần Ngư đẹp?”

Nghe được lời này, Trần Ngư không kìm lòng được mà dừng bước.

“Đương nhiên là em đẹp.”

“Vì sao? Người ta cao ráo, chân dài, là dạng tiểu thư xinh đẹp. Hôm nay trông thấy cô ấy nói chuyện bằng ngoại ngữ, em mà là đàn ông cũng sẽ hết lòng theo đuổi cô ấy đó.”

“Hừ, chân dài mà không đi tất đen thì có tác dụng gì?”

Trần Ngư không ngờ đang trong lúc “lâm trận” mà hai người kia vẫn còn tâm trí bàn tới mình, chỉ biết nở nụ cười ngao ngán, sau đó mặt mày cũng dần trở nên tức giận.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Trần Ngư đang ngồi trên sô pha ăn sáng.

“Chào buổi sáng, tới đây ăn sáng đi!” Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Trần Ngư nở một nụ cười rạng rỡ, quả thực khiến cho người ta tỉnh cả người.

“Ừm, chào buổi sáng…” Tề Đẳng Nhàn vốn cũng không định để ý, nhưng lại trông thấy hai chân Trần Ngư đột nhiên hếch, thay đổi dáng ngồi một cách vô cùng tự nhiên.

Sau đó, hai mắt hắn không thể rời ra khỏi cặp chân thon dài kia.

Vãi…

Bây giờ mà Lý Vân Uyển hỏi lại hắn câu ngày hôm qua, có lẽ hắn cũng không trả lời một cách “khí phách” như vậy được nữa.

Sau khi ra khỏi phòng, Lý Vân Uyển cũng sững cả người. Không phải chứ, Trần đại tiểu thư cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.