Tuyệt Thế Cường Long

Chương 992: "Tôi đây là sợ cô hiểu lầm nhân phẩm của tôi.”




Chương 992

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì trầm ngâm một lát, hắn nói: “Phó lão không phải loại người lấy tính mạng của người khác ra để trao đổi lợi ích đấy chứ?”

Phó Phong Vân cũng im bặt.

Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài đáp: “Cậu có thể tin tôi.”

“Được.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý.

Thân phận của Trần Ngư vô cùng, cho dù là chính quyền Hoa Quốc cũng chưa chắc đã một lòng một dạ với Trần gia một lòng, có rất nhiều kẻ muốn mượn cơ hội này để nhúng tay vào tình hình chính trị của chính phủ Nam Dương.

Nắm được Trần Ngư ở trong tay, đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội tuyệt vời để chen chân vào bộ máy nhà nước Nam Dương!

“Lần này có vẻ Hồng Thiên Đô không đích thân có mặt ở Hoa Quốc, nhưng đám thủ hạ của hắn ta cũng không thể khinh nhờn.”

“Hơn nữa, theo như tin tình báo tôi nhận được, giá trị vũ lực của Hồng Thiên Đô bây giờ rất đáng sợ.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong bèn hỏi: “Đáng sợ đến mức nào vậy?”

Phó Phong Vân nghiêm giọng đáp: “Ít nhất cũng từ cảnh giới Đan Kính trở lên, cũng có khả năng đã đột phá giới hạn của nhân loại.”

Tề Đẳng Nhàn tức khắc cảm thấy hứng thú, cũng được đấy, cũng là dạng cao thủ! Chỉ mong ông ta sẽ đích thân tới giết Hoàng Văn Lãng!

Tề Đẳng Nhàn từ trong phòng bước ra phòng khách, nhìn thấy Lý Vân Uyển đang xử lý vết thương cho Trần Ngư.

Khuôn mặt của Trần Ngư bị xây xát rất nhiều chỗ, mắt kính nát vụn, hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất kể từ khi cô ấy cất tiếng khóc chào đời đến giờ.

“Cô Trần, đã điều tra rõ tình tình, là do chính phủ Nam Dương bỏ tiền thuê một tổ chức tên Huyết Khô Lâu ra tay.” Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư.

“Tôi cũng vừa được tin rồi, vừa nãy cũng định nói với anh, không ngờ anh cũng biết tin này sớm như vậy.” Trần Ngư cười bảo.

Lý Vân Uyển nói: “Cô đừng cười nữa, tôi không xử lý được vết thương đâu!”

“Ấy chết!” Trần Ngư bị cô ấy mắng mà thấy ngượng ngùng, vội vàng nghiêm mặt lại, để Lý Vân Uyển xử lý gọn gàng miệng vết thương cho mình.

Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra mối quan hệ giữa Trần gia và chính phủ Nam Dương đang gay gắt vô cùng, nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn cực đoan tới mức này.”

Trần Ngư nói: “Không sao hết, lần này tôi không bỏ mạng, khi trở lại Nam Dương, tất nhiên sẽ tìm bọn họ gây phiền phức.”

Lửa giận của Trần gia cũng không phải thứ có thể lôi ra để đùa bỡn, mỗi lần đối đầu với nước Nam Dương, lý do chủ yếu của bọn họ đều là vì ích lợi.

Với tình hình hiện tại, Trần Ngư toàn mạng trở lại Nam Dương, vậy thì tất nhiên chính phủ đất nước này cũng sẽ phải trả một cái giá tương đương.

Trần gia chẳng khác nào một vương tộc khác họ ngụ tại đất Nam Dương, có nguồn quân sự riêng cũng như tài lực lớn mạnh. Nói theo cách này, phe chính phủ Nam Dương chính là bè phái thiên tử, đương nhiên muốn trừ khử vương tộc khác họ kia, nắm giữ toàn bộ quyền hành.

Nhưng căn cơ của vương tộc khác họ này đã cắm rễ rất sâu, một bậc thiên tử không có chút quyền lực và địa vị nào như chính phủ Nam Dương cũng chỉ còn cách dùng đến những thủ đoạn hạ đẳng nhất, không có khả năng đối đầu trực diện với bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.