Chương 989
Cục an ninh quốc gia bọn họ sợ nhất là gặp phải xung đột với người của bộ quốc phòng, lần trước bọn họ bắt giữ một tên lính cấp thấp của bộ quốc phòng, kết quả là xe tăng của đám người ấy lao thẳng vào căn cứ của bọn họ.
Gương mặt Triệu Chính Hoa run rẩy liên hồi, cuối cùng ông ta vẫn không có dũng khí giáng cú tát của mình lên mặt hắn.
Chuẩn tướng của bộ quốc phòng, địa vị này quá lớn, ông ta chỉ là một phó cục trưởng cỏn con, không dám dây vào kẻ đáng sợ như vậy.
“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, dùng chân đá vào bụng Triệu Chính Hoa đá cho ông ta lăn thẳng ra xa.
Nhưng lần này lại không có kẻ nào dám nổ súng, thậm chí có mấy tên còn lẳng lặng cất súng đi.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn là người của quân đội, hơn nữa còn là người của bộ quốc phòng, vậy thì đúng là kẻ không thể mạo phạm được… Bọn họ không muốn chuyện bị xe tăng cán cổng kia lặp lại một lần nào nữa, thật là mất mặt!
“Không ngờ thân phận này của Tề Đẳng Nhàn lại đáng sợ như vậy, đám người kia không dám làm gì luôn.” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn vừa lộ quân phục đã dọa cho đám người kia sợ mất mật, cô ấy cũng thấy sảng khoái vô cùng.
Triệu Chính Hoa ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nếu như đối phương là một giáo quan, vậy thì ông ta còn dám làm trò một chút, nhưng hắn lại là một chuẩn tướng…
“Bây giờ để tôi bảo vệ Trần Ngư, các người còn cảm thấy không an toàn nữa không?” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng hỏi.
Mọi người ở đây đều im bặt, sắc mặt khó coi không tả nổi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập vì căng thẳng.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Nếu như không còn việc gì nữa thì mau rời khỏi đây đi, nhà của tôi bị người ta đánh bom, bây giờ tôi đang vô cùng bực bội, đừng có lao đầu vào họng súng của tôi nữa!”
Triệu Chính Hoa cắn chặt răng, ông ta vung tay, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Nếu Trần tiểu thư đã có chuẩn tướng của bộ quốc phòng bảo vệ, vậy thì cũng không đến lượt chúng ta ra mặt.”
Dứt lời, ông ta xoay người lên xe.
Trong lòng Triệu Chính Hoa vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy, ông ta nhất định sẽ không tới đây.
Xảy ra xung đột như vậy, chưa nói đến việc ông ta không được chút công cán gì, còn bị điếc mất một tai, bị đánh tơi tả, mất hết thể diện.
Đoàn xe vừa mới lên núi chưa được bao lâu đã cun cút rời đi, quả là đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.
Trần Ngư thấy đám người kia bỏ đi hết mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bây giờ một thân một mình ở đất nước xa lạ, ngoài trù Tề Đẳng Nhàn, cô ấy chẳng thể trong sự tin tưởng cho bất kỳ ai khác.
Cho dù là cục an ninh quốc gia, cô ấy cũng chẳng còn lòng tin nữa!
Sau khi người của cục an ninh quốc gia rời đi, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy khá mất hứng, bèn gọi điện thoại bảo Hoàng Sung lái xe đến đón bọn họ.
Trần Ngư quan sát Tề Đẳng Nhàn với thái độ vô cùng tò mò, một lúc lâu sau cô ấy mới cười nói: “Không ngờ anh Tề lại có thân phận lợi hại như vậy đó!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai đáp: “Chỉ để cho vui mà thôi, không có gì lợi hại cả.”
Trần Ngư cười khúc khích: “Có thể vui chơi thành một vị chuẩn tướng, đây là chuyện mà người thường có mơ cả kiếp cũng chẳng được đó.”