Tuyệt Thế Cường Long

Chương 978: “Ngũ Long Hoa Quốc”




Chương 978

“Thằng nhãi này rõ ràng là cao thủ đánh nội quyền, nhưng đụng đến ngoại quyền và cách thế võ khác, nó cũng vô cùng thành thạo!” Văn Dũng Phu thầm than trong lòng.

Lúc này đây, cả hai đang lấy cứng đối cứng, dốc hết sức lực, bốn tay đụng độ với nhau, nội tạng, cơ bắp, xương cốt đều đang hoạt động không ngừng nghỉ, ám kình được vận dụng triệt để, cả hai đều muốn giết chết đối phương càng sớm càng tốt.

Trong nháy mắt này, Trần Ngư đứng ngoài chứng kiến cũng có thể nghe được tiếng tim đập như nổi trống kia, hơn nữa máu của hai người họ chẳng khác nào sông dài biển rộng, thậm chí còn có thể phát ra tiếng sục sôi.

Văn Dũng Phu liên tiếp dùng lực của mình để đè ép Tề Đẳng Nhàn bằng hai bàn tay kia, ông ta biết rằng sức đánh từ nắm đấm của đối phương đã cạn, nếu đòn tiếp theo không phải đòn từ cùi chỏ, thì cũng sẽ là chiêu thức khác.

Nhưng vào lúc này, mãnh hổ Tề Đẳng Nhàn lại “leo” về phía trước, di chuyển theo đúng cách thức của loài hổ!

“Mạnh đấy nhỉ?” Văn Dũng Phu cười lạnh, những nắm đấm tiếp tục được tung ra.

Một đấm này, tất nhiên có thể đánh cho Tề Đẳng Nhàn hỏng hết kinh mạnh, sau đó nhân cơ hội này đánh chết hắn!

Nhưng khi ông ta tung ra nắm đấm, lại phát hiện có cái gì không đúng, tư thế của Tề Đẳng Nhàn là dạng hổ hình, mà ngón tay lại giống như móng vuốt đại bàng!

Chỉ trong chớp mắt, các ngón tay Tề Đẳng Nhàn đồng loạt biến thành một màu đen tuyền vô cùng đáng sợ, giống như bàn tay của xác chết từ ngàn năm trước, tựa như móng vuốt của quỷ dữ đến từ âm giới, vừa nhìn đã thấy âm khí dày đặc, khiến cho người ta hết cả hồn.

Nắm đấm của Văn Dũng Phu đập vào lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn, cánh tay Tề Đẳng Nhàn run lên, lập tức đầy vết bầm tím, rõ ràng hắn đã bị thương không hề nhẹ ở các thớ cơ và gân cốt.

Nhưng nắm tay của Văn Dũng Phu cũng bị các ngón tay của Tề Đẳng Nhàn khoét cho mấy lỗ sâu hoắm!

“Không hay rồi, là Ưng Trảo Thiết Bố Sam, sao thằng nhãi này lại biết nhiều môn võ công như vậy?” Trong lòng Văn Dũng Phu, mồ hôi đang lạnh chảy ròng ròng, ông ta nghĩ bụng: “Hơn nữa nó cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, vậy mà thể lực vẫn còn dồi dào đến thế!”

Công phu này của Tề Đẳng Nhàn có được là nhờ hắn luyện tập bất kể ngày đêm, mỗi ngày hắn đều buộc sợi dây thừng lớn xoắn bằng keo đàn hồi thành một nút quanh bàn tay và chỉ dùng ngón tay để cởi trói, sau mỗi một lần luyện tập, ngón tay của hắn đều nát bươm, máu thịt lẫn lộn.

Văn Dũng Phu biết tình hình trước mắt đã đi đến nước sống còn, cổ tay ông ta run lên, dùng thêm một chút lực, nện thẳng vào chính giữa lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn!

“Uỳnh!”

Một tiếng rền vang, nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hai người họ bắt đầu xuất hiện những giọt nước li ti, những giọt nước này đều là mồ hôi.

Ông ta tung ra cú đấm này, bỗng có cảm giác bàn tay Tề Đẳng Nhàn như vừa xuất hiện một cái bọc nhỏ, đều được ngưng tụ từ khí huyết. Sau khi đấm cú này, ông ta không thấy bàn tay hắn bị văng ra, ngược lại là chính bàn tay ông ta đã trở nên tê dại khi đụng vào lòng bàn tay của hắn.

“Võ Đang Chưởng Tâm Lôi?” Văn Dũng Phu chửi bới loạn xạ trong lòng, ông ta không thể nào nắm bắt được con đường võ học của người trước mắt, nó được pha tạp quá nhiều.

“Hự!”

Trong miệng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát ra một tiếng rống to, tiếng hét này lớn đến nỗi đất đá trên mặt đường cũng xóc nảy liên hồi.

Trần Ngư bịt kín lỗ tai của mình, lùi ra sau mấy bước liên tiếp, cảm thấy trong đầu mình ong ong, như thể màng nhĩ sắp bị âm thanh này chọc thủng.

Tiếng gầm giận dữ này vừa dứt, Tề Đẳng Nhàn tức khắc sục sôi ý chí, khí thế áp đảo chẳng khác nào Sở Vương tay không kéo núi năm xưa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.