Chương 913
Tại sao bà ấy lại không chịu tin tưởng Tề Đẳng Nhàn chứ? Được thôi, cho dù bà ấy không tin tưởng Tề Đẳng Nhàn thì ít nhất bà ấy cũng phải tin tưởng con gái của chính mình chứ?
“Ha ha ha, phó giám đốc Tống yên tâm, chuyến này tôi đến Trung Hải chính là để xử lí cái tên ngông cuồng này!”
“Còn nữa, nếu như anh ta đã dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
“Rất nhanh thôi anh ta sẽ phải đi chầu Diêm Vương!”
Sau khi nói xong lời này, Văn Tư Thuận đột nhiên đạp về phía trước một bước, rầm một tiếng, mặt đất rung động, đèn chùm treo trên trần nhà cũng phát ra những tiếng vo ve.
Một đạp này của anh ta khiến cho cái thảm rạn nứt, gạch nền vỡ toang, xuất hiện một vết chân rất sâu.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ai nấy đều theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Uy thế trên người Văn Tư Thuận quả thực quá đáng sợ và quá dọa người, tiến vào quá gần khó tránh khỏi việc khiến con người ta lo lắng liệu mình có thể bị ảnh hưởng hay không.
Tề Đẳng Nhàn lại chẳng hề động đậy, hắn cười khẩy một tiếng và hờ hững nói: “Tôi với Long Môn ở Thượng Hải không thù không oán, cậu chắc chắn muốn động thủ với tôi à?!”
Văn Tư Thuận nói với giọng khinh thường: “Tôi không muốn nói nhiều với cái tên ngông cuồng như anh, hoặc là anh quỳ xuống và tự phế tay chân của mình, hoặc là tôi sẽ tự mình ra tay!”
“Nhưng mà tôi phải cảnh cáo anh, nếu như để tôi ra tay thì chưa biết là sống hay chết đâu.”
“Nếu như bị tôi đánh chết rồi thì anh cũng đừng có trách tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nhìn Văn Tư Thuận, chầm chậm giơ một tay ra, sau đó, hắn đột nhiên giơ thẳng ngón giữa lên.
Đám đông xôn xao!
“Cái tên này đúng là không cần mạng nữa mà, sao lại dám khiêu khích thiếu đà chủ Văn như vậy chứ!”
“Nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ nhanh chóng cụp đuôi rồi biến khỏi đây, sau này cũng sẽ làm người một cách khiêm tốn.”
“Thiếu đà chủ Văn đã quét sạch rất nhiều cao thủ ở vùng duyên hải Đông Nam và tạo nên danh hiệu bất khả chiến bại từ lâu rồi, cái tên họ Tề kia khiêu khích ngài ấy chẳng khác nào là tự tìm đường chết!”
“Mọi người chuẩn bị đi nào, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ăn tiệc đó!”
Văn Tư Thuận chăm chú nhìn ngón giữa đang dựng thẳng lên của Tề Đẳng Nhàn, không hề tức giận mà lại bật cười một cái.
Một lát sau, Văn Tư Thuận mới nói: “Tốt lắm, tôi sẽ đánh chết anh.”
Khi nói ra những lời này, thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói như người bình thường nói “ăn cơm thôi” lúc đang đói bụng vậy.
Dường như việc đánh chết Tề Đẳng Nhàn dễ đến mức anh ta chỉ cần động ngón tay một chút là đã có thể làm được.
“Lảm nhảm con mẹ mày!” Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, hắn là người ra tay trước.
Hắn giậm chân một cái, ầm một tiếng, tấm thảm và gạch nền vỡ ra, cơ thể hắn vụt đến trước mặt Văn Tư Thuận như chim én lướt nước.
Văn Tư Thuận trong nháy mắt không khỏi sởn gai ốc, anh ta kinh ngạc kêu lên: “Nhanh thật đấy!”
Có điều, phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, anh ta giơ tay lên với cách đánh thương hiệu của Nham Toái Lưu, hai tay ôm lấy hắn, vững như bàn thạch!
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại bỗng ngồi xổm xuống ngay khi hai tay của Văn Tư Thuận ôm lấy hắn, khoảng cách giữa hai ch@n của hắn là vô cùng lớn nên người cũng cúi xuống khá thấp.