Tuyệt Thế Cường Long

Chương 909: “Sẽ thua đấy!”




Chương 909

“Cậu?”

“Trở thành chỗ dựa lớn nhất của tôi?”

“Ha ha ha…… Vui đùa gì vậy! Cậu có thể cho tôi cái chỗ dựa gì hả?”

“Cậu chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng không biết lượng sức mình mà thôi!”

Tống Chí Mai cười nhạt với Tề Đẳng Nhân, lời nói mang theo vô vàng sự khinh thường.

Kiên nhẫn của Tề Đẳng Nhân cực kỳ có hạn, hắn đã sớm khó chịu với Tống Chí Mai, hắn híp mắt cười nói: “Nể tình bà là mẹ ruột của Vân Uyển, nên tôi mới tôn trọng mà gọi một tiếng dì Tống.”

“Nếu bà không phải mẹ của cô ấy, tôi đã sớm đánh chết bà rồi.”

“Ở trước mặt tôi mà còn dám nhảy nhót lung tung, bà cảm thấy bà là cái thá gì?!”

Thời điểm nói ra lời này, tính cách thô bạo nóng nảy của hắn thể hiện ra một cách rõ ràng, điều này thật sự khá phiền phức.

Lần trước Tống Chí Mai tìm đến một tên Dương Viễn Sơn để bắt ép Lý Vân Uyển xem mắt, lần này dứt khoát trực tiếp ép buộc cô ta gả cho Văn Tư Thuận, chỉ vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con gái ruột cũng bán cho người ta.

Lý Vân Uyển cũng há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhân, cho dù cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhân có đôi khi hơi bạo lực, nhưng không nghĩ tới hắn dám nói ra lời nói như vậy!

“Vãi ò, cái tên họ Tề này cũng quá kiêu ngạo rồi, cho rằng bản thân đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 tỷ đô la mỹ là có thể thiên hạ vô địch sao?”

“Hắn đúng là không biết tốt xấu, đối địch với liên minh thương nghiệp Từ thị, đã là tìm đường chết rồi, hiện tại lại còn đắc tội với quý bà Tống và Văn thiếu đà chủ nữa.”

“Đã sớm nghe nói Tề tổng của Tianlai Capital là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng không nghĩ tới lại có thể kiêu ngạo như vậy.”

Đám người vây xem đều sôi nổi lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhân nói chuyện kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhân đe dọa mà giật cả mình, lập tức nổi giận, tên này vậy mà dám nói chuyện với mình như vậy?

“Lý Vân Uyển, concon mau nhìn sắc mặt của nó đi!” Tống Chí Mai tức giận quát lớn.

Lý Vân Uyển chỉ đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhân, mím môi, trầm giọng nói: “Mẹ, lần này mẹ thật sự có chút quá đáng!”

Tống Chí Mai tức giận nói: “Quá đáng? Mẹ là vì muốn tốt cho con! Con có biết chờ sau khi con gả cho Văn thiếu đà chủ, sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý đang chờ con không? Con có biết con sẽ có được địa vị như thế nào trong tương lai không?”

“Nể tình con là con gái của mẹ, mẹ không so đo với con!”

“Hiện tại, lập tức qua bên cạnh mẹ, sau đó cắt đứt quan hệ với tên đàn ông này.”

“Nếu không thì đừng trách mẹ không nể tình mẹ con.”

Tề Đẳng Nhân bĩu môi, hắn ghét nhất mấy cái lý do lý trấu này, lúc trước, mấy tên ngu xuẩn kia cũng dùng lý do như này để ép ba mẹ hắn ly hôn.

Vì thế, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tống Chí Mai, mỗi người sinh ra đều tự do, cho dù là cha mẹ, cũng không có tư cách quyết định cuộc sống của họ!”

“Bà đừng có mà ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, trò này không có tác dụng đâu.”

“Tôi cho bà mặt mũi, sẵn lòng làm chỗ dựa cho bà, giúp đỡ bà thượng vị, bà lại không tin, ngược lại còn muốn ép buộc Vân Uyển.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.