Tuyệt Thế Cường Long

Chương 890: “Tôi đang ngắm chân mà…”




Chương 890

Tâm trạng của Hướng Đông Tinh cũng đang rất tốt, cô ta nói: “Đường dây sản nghiệp của chúng ta đã đột phá toàn diện vòng vây phong tỏa của liên minh kinh tế Từ thị, hiện giờ đang bắt đầu phản công trên quy mô lớn. Ban nãy tôi vừa nhận được cuộc gọi của một số người, tất cả đều đang thăm dò, nói bóng nói gió mãi cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc tôi có năm mươi tỷ đô la Mỹ thật hay không.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hướng Đông Tinh nói: “Tôi cũng nhận được vài cuộc điện thoại dọa giết.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không cần để ý đến chúng, cứ yên tâm làm việc đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Nếu họ muốn động vào cô thì phải bước qua xác tôi trước đã!”

Cái chết của Vương Hổ là nhằm mục đích khiến chúng nhận thức được, đơn phương giải quyết một mình Hướng Đông Tinh là không đủ, Tề Đẳng Nhàn mới là boss lớn.

Nếu chúng thực sự giế t chết Hướng Đông Tinh thì cũng không ai có thể chống đỡ được sự trả thù điên cuồng của Tề Đẳng Nhàn.

Ngay cả Vương Hổ trốn giữa doanh trại quân đội còn bị chém chết rồi chặt đầu mang đi, vậy thì trên thế giới này còn nơi nào là an toàn nữa chứ?

Tề Đẳng Nhàn trò chuyện cùng Hướng Đông Tinh một lúc rồi cúp máy.

“Khoảng thời gian gần đây là thời kỳ thị phi, cô cũng phải cẩn thận một chút.” Tề Đẳng Nhàn đặt điện thoại di động xuống rồi nói với Dương Quan Quan. “Có điều cô cũng rất đáng tin, từ chối nhiều sự cám dỗ đến vậy cơ mà.”

Dương Quan Quan ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng biết cơ à?”

Cô ta đảm nhận chức thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital, cũng có thể gọi là quyền cao chức trọng, những đối thủ kia cũng có phái người đến tiếp xúc với cô ta để đưa ra rất nhiều điều kiện cùng lợi ích phong phú, có điều tất cả đều bị cô ta từ chối hết.

Cô ta luôn tin rằng bệ phóng mang tên Tianlai Capital này có thể giúp mình phát triển rất xa, cũng tin rằng chỉ cần mình cố gắng là có thể chống lại nhà họ Dương!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Dù tôi không xuất hiện ở công ty nhưng mọi chuyện lớn nhỏ tôi đều biết hết, thậm chí tôi còn biết rất nhiều người đang bán đứng lợi ích của công ty.”

Dương Quan Quan hỏi: “Vậy sao anh không mau chóng tìm ra họ rồi khai trừ hết đi?”

“Khai trừ?”

“Thế thì hời cho chúng quá!”

“Những thông tin mà chúng bán đi đều là do tôi cố ý bảo người khác tiết lộ ra, tiện thể khiến Từ Ngạo Tuyết hiểu nhầm một số việc.”

“Đến khi trận chiến thương trường này kết thúc, tôi sẽ kiện chúng rồi cho chúng vào tù ngồi vài năm.”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, đối với kẻ phản bội thì không thể nhân từ nương tay, hơn nữa trước mắt hắn có thể lợi dụng chúng thêm một phen nữa.

Dương Quan Quan nhận thức được sâu sắc sự nham hiểm của cái tên “tư bản chó má” Tề Đẳng Nhàn này, chắc chắn hắn là kiểu sẽ róc sạch cả thịt lẫn xương của người ta…

Tề Đẳng Nhàn uống hết cốc cà phê, cười híp mắt: “Thư ký Dương, cô rót thêm cho tôi được không?”

Dương Quan Quan lườm hắn, bước tới nhận lấy cốc cà phê rồi rót đầy cho hắn thêm một lần nữa.

“Sau này cô đừng có nhát như thế nữa, phải kiên cường lên, gan dạ lên, đừng cứ giữ cái kiểu chỉ biết bắt nạt người nhà.” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy cốc cà phê đầy, uống một ngụm rồi căn dặn.

“Tôi cũng muốn thế… Nhưng tôi chưa thể đuổi kịp họ, nên lúc nào tôi cũng lo lắng.” Dương Quan Quan không nhịn được mà thở dài.

“Sợ cái gì mà sợ, tôi là sếp của cô, tôi sẽ chống lưng cho cô!” Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Dương Quan Quan cảm kích hắn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh. Lúc nào tôi cũng bị người ta bắt nạt rồi gây thêm cho anh bao nhiêu phiền phức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.