Tuyệt Thế Cường Long

Chương 870: “Bao giờ tôi mới xứng đáng có được một thế thân đây!”




Chương 870

Từ trên xuống dưới nhà họ Dương, ai ai cũng muốn cô ta phải buông bỏ quyền thừa kế tài sản, nhưng vì cô ta cho rằng đây là thứ mình và mẹ xứng đáng có được nên luôn nắm lấy thật chặt mà chưa từng buông tay.

Hiện tại cô ta buông bỏ thứ mà mình đã cố chấp níu lấy từ lâu, bỗng nhiên lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Tuy rằng cô ta đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm bị giày vò ở nhà họ Dương, thực sự rất không đáng…

Thấy Dương Quan Quan ký tên mình vào hợp đồng, hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều nở nụ cười đắc ý.

Hơn hai mươi năm, cuối cùng họ cũng có thể bắt con khốn này buông bỏ quyền thừa kế tài sản!

“Tôi đã ký tên rồi đấy, hai người trả tro cốt của mẹ tôi cho tôi được chưa?!” Dương Quan Quan nghẹn giọng hỏi, hai tay cô ta siết chặt, mặt cắt không còn giọt máu.

Nghe vậy, Dương Phỉ Phỉ bật cười một tiếng, vẫn giẫm mạnh lên bình tro cốt mà không hề có ý định bỏ ra.

Trên mặt Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn cùng treo nụ cười đắc thắng.

Dường như Dương Quan Quan đã ý thức được điều gì, sắc mặt cô ta lại càng thêm tái nhợt. Cô ta hét lớn: “Các người không giữ lời hứa sao?!”

Dương Phỉ Phỉ hỏi lại: “Lời hứa à? Chỉ những người có thân phận ngang hàng với nhau mới có tư cách nhắc đến vấn đề hứa hẹn.”

“Mày nghĩ thứ thấp hèn đê tiện như mày có đủ tư cách để bọn tao hứa hẹn bất cứ thứ gì hay sao?”

“Hay mày bị chập mạch ở đâu đó rồi nên mới có cảm giác mình sở hữu thực lực đủ mạnh mẽ để ngồi ngang hàng với bọn tao?”

Dương Viễn Sơn quay sang nói với Dương Quan Quan: “Bọn tao còn một điều kiện nữa, chỉ cần mày đáp ứng được điều kiện đó thì bọn tao sẽ lập tức trả bình tro cốt cho mày.”

Dương Quan Quan giận dữ nói: “Trả bình tro cốt của mẹ tôi lại cho tôi!”

Cô ta muốn xông tới giành lại!

Dương Viễn Sơn không để cô ta được như ý, anh ta giơ tay, một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt Dương Quan Quan!

“Bốp!”

Tiếng động chát chúa vang lên, Dương Quan Quan bị tát mạnh tới nỗi ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu, hai mắt thất thần.

Dương Viễn Sơn cười gằn, khom lưng cúi xuống, túm tóc Dương Quan Quan rồi kéo cô ta lên khỏi mặt đất: “Tao cho mày cơ hội mà mày từ chối à? Thích dùng bạo lực phải không? Mày nghĩ mày làm được hả?!”

Vừa dứt lời, anh ta đã thẳng tay ném Dương Quan Quan xuống đất.

Dương Quan Quan bò dậy, nước mắt chảy xuống cằm như mưa.

Bộ dạng của cô ta như hoa lê giữa trời mưa, sợ rằng bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không đành lòng.

Thế nhưng hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ lại là những kẻ có trái tim sắt đá, thậm chí thấy Dương Quan Quan càng thê thảm thì chúng lại càng vui sướng hơn!

“Hãy nói ra điều kiện của hai người đi…” Dương Quan Quan cúi thấp đầu, khổ sở nói.

“Dương Quan Quan à, mày đúng là đồ đê tiện. Phải bị đánh thì mày mới chịu ngoan ngoãn chứ gì?”

Dương Phỉ Phỉ tươi cười nói.

Dương Viễn Sơn cất lời: “Điều kiện rất đơn giản thôi. Giờ mày đang là thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.