Tuyệt Thế Cường Long

Chương 866: Không sai, chính là nổ!




Chương 866

Thứ gọi là “công phu” này, phải xem thiên phú, cũng phải xem nỗ lực.

“Lý sư phó, ông không biết cách dạy con, một đấm này coi như tôi dạy ông.” Tề Đẳng Nhàn đứng sau lưng ông ta lạnh nhạt nói.

“…” Lý Trường Hồng bò dậy, mặt đỏ bừng, không thốt ra được lấy một chữ.

Người yếu thì căn bản không có tư cách nói chuyện!

Các chiến sĩ quay sang nhìn nhau, không dám nhiều lời lấy một chữ. Thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã vượt xa những gì họ tưởng tượng.

Họ vốn tưởng hắn chỉ là một tên dựa hơi thế lực của gia tộc muốn tự dát vàng lên mặt, đâu có ngờ người ta thực sự có bản lĩnh lợi hại thế này!

Có điều, một vị chuẩn tướng tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy, vì sao trước giờ họ chưa từng nghe qua?

Về lý thuyết, danh tiếng của người này có thể thua Ngọc Tiểu Long nhưng cũng không thể là hạng vô danh tiểu tốt được!

Lý Trường Hồng đen mặt đứng dậy chắp tay, khạc ra một ngụm máu, nói: “Đa tạ!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mặt không đổi sắc, đúng là hắn đã nương nay. Nói cách khác, hắn có thể đánh chết Lý Trường Hồng ngay tại đây và ngay lúc này.

Dù hắn có đánh chết ông ta trước mặt bao nhiêu con người đang đứng đây thì cũng không ai có thể trách tội hắn, có điều ân oán giữa cả hai không lớn đến vậy, tội của Lý Trường Hồng cũng không phải là đáng chết.

Huống chi, danh tiếng của Lý Gia Quyền khắp tỉnh Đông Hải này là rất lớn. Nếu Tề Đẳng Nhàn đánh chết ông ta thì có lẽ hắn cũng không được sống những ngày tháng yên bình.

Tưởng Thiên Hà vỗ tay, phá lên cười: “Ha ha, ha ha ha… Tề chuẩn tướng quả nhiên thân thủ bất phàm, tôi biết ngay mà, chắc chắn người mà ban Chính trị lựa chọn sẽ không có sai sót!”

Đại đội trưởng của đại đội tiên phong tỏ ra xấu hổ, không nói nổi câu nào, ban nãy chính anh ta là người đã khơi mào nghi vấn về Tề Đẳng Nhàn.

“Tưởng sư đoàn trưởng khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn không hề có vẻ oán trách.

Quân đội là như thế đấy, bạn là kẻ mạnh thì bạn có quyền lên tiếng, đến cả rắm đánh ra cũng có mùi thơm.

Nếu bạn là người yếu, vậy thì ngại quá, cụp đuôi mà xun xoe người khác đi.

Ban nãy Lý Trường Hồng muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn, Tưởng Thiên Hà không thèm ngăn cản, hiển nhiên anh ta cũng không tán thành năng lực của Tề Đẳng Nhàn.

Bây giờ thấy Tề Đẳng Nhàn đánh gục Lý Trường Hồng thì anh ta lại trơ trẽn tán thưởng ngay lập tức.

Lý Trường Hồng không ở lại sư đoàn 81 nữa, nếu đã thua thì nên im lặng rời đi, ở lại cũng chỉ tổ làm cái bia cho người ta mỉa mai chế nhạo. Ở nơi này, không một ai thương xót kẻ yếu.

Nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn của Lý Trường Hồng, Tưởng Thiên Hà thầm thở dài, cũng có đôi phần tiếc hận dưới đáy lòng.

Đường đường là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền, một vị tông sư nổi tiếng, vậy mà lại thua dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhanh đến vậy. Có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được…

Hẳn lúc này trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Ông ta không chỉ không thể báo thù được cho con trai, mà trận chiến này còn có khả năng khiến thể diện của Lý Gia Quyền tụt dốc không phanh.

Đây cũng chính là lý do vì sao các bậc tông sư có danh tiếng đều chỉ dừng lại ở mức độ giúp đỡ và chỉ điểm, chứ không muốn phân thắng thua với người ngoài.

Nếu đã nổi tiếng thì không thể chịu thua. Một khi thua cuộc, thanh danh cả đời sẽ bị hủy hết, quyền pháp của gia tộc cũng phải mất mặt theo, thẹn lòng với tổ sư gia của võ phái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.