Chương 862
Tưởng Thiên Hà nhìn thấy hết, nhưng không nói gì. Trong quân đội chính là như thế đấy, nơi này là nơi coi trọng những kẻ mạnh, ai không có thực lực thì chỉ có thể cụp đuôi xun xoe với người khác.
Vì thế nên anh ta không ngăn cấm những lời mỉa mai kia.
Dù những lời mỉa mai ấy dù nhiều dù ít cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.
Nhưng, kẻ mạnh ấy mà, tinh thần cũng phải mạnh mới được!
Lý Trường Hồng và Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười mét.
Đối với hai con người có công lực thâm hậu như họ thì khoảng cách mười mét này cũng chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, họ có thể dễ dàng tấn công đối phương ngay lập tức.
“Tề Đẳng Nhàn, lần trước mày đến Lý Gia Quyền của bọn tao phá phách, cũng nhờ mày may mắn nên mới có Phó lão đỡ lời cho mày thoát nạn!”
“Nếu không nhờ ông ấy thì mày không thể đi ra khỏi đạo quán của bọn tao được đâu!”
Lý Trường Hồng lạnh giọng nói, hai tay chậm rãi giơ lên.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai không đáp.
Sắc mặt Lý Trường Hồng trở nên âm trầm, ông ta nói tiếp: “Nếu mày dám phế bỏ con tao thì hôm nay tao cũng sẽ phế bỏ mày trước mắt tất cả mọi người, sẽ không có bất kỳ ai can thiệp nữa đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu đáp lại: “Con ông là người tập võ mà lại làm ra những chuyện không giống con người, tôi dạy dỗ anh ta cũng là thay trời hành đạo! Không ngờ người làm cha như ông lại không biết phải trái đúng sai ra sao, thậm chí còn muốn ra mặt trả thù để thay anh ta trút giận?”
“Tôi biết rồi, anh ta có ngày hôm nay, chắc chắn là do ông đã nuông chiều anh ta quá mức.”
“Nếu có thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ phế bỏ anh ta. Người như anh ta ở lại nhân gian này chỉ là một tai họa.”
Nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, gân xanh trên trán Lý Trường Hồng liên tục nảy lên: “Nó là con trai tao, con trai của tao, tao muốn dạy dỗ nó thế nào thì sẽ dạy dỗ nó đúng theo cách ấy!”
“Nó làm sai, tao có thể đánh nó, có thể mắng nó, những người khác thì không được!”
“Mày dám phế bỏ nó nghĩa là mày không coi tao ra gì.”
“Hôm nay tao sẽ ăn miếng trả miếng với mày, sẽ phế bỏ hai tay và hai chân mày!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ tay lên: “Thế ông còn định đánh nữa không đấy? Sao mà lắm lời quá vậy?”
“Chẳng lẽ quyền pháp của Lý Gia Quyền các ông là khua môi múa mép?”
“Ông muốn báo thù cho anh ta thì mau tới đây đi!”
Nét mặt Lý Trường Hồng dữ tợn, chỉ hận không thể gi ết chết Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức. Thế nhưng ông ta vẫn tuân thủ quy tắc giang hồ mà giơ hai tay lên, ôm quyền rồi nói: “Quán trưởng của Lý Gia Quyền, Lý Trường Hồng, mời!”
Tề Đẳng Nhàn cũng giơ hai tay lên, ôm quyền, lạnh lùng nói: “Cảnh ngục của nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn, mời!”
“Ầm!”
Tiếng nói của Tề Đẳng Nhàn vừa dứt, Lý Trường Hồng đã giẫm mạnh chân xuống đất để bắt đầu phát lực.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, rung chấn lớn tới nỗi toàn bộ sân huấn luyện dường như đang có đất rung núi chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Trường Hồng lao tới như một dải cầu vồng thực thụ (*), hai nắm đấm giơ cao, cùng giáng xuống đầu và vai Tề Đẳng Nhàn.
(*) Trường Hồng trong Lý Trường Hồng nghĩa là cầu vồng.