Tuyệt Thế Cường Long

Chương 848: "Đừng nhiều lời.”




Chương 848

Mọi người đều sửng sốt, sau đó thấy cũng hợp lý, dù sao đó cũng là bậc cao thủ mà đến Ngọc Tiểu Long cũng không thể cầm chân được.

Nếu người của họ đuổi theo thì hơn phân nửa sẽ trắng tay quay về mà thôi.

Chỉ cần nhìn khoảnh khắc ngắn ngủi ban nãy là biết, bao nhiêu khẩu súng trường đồng thời khai hỏa cũng không thể cầm chân hắn ta, có thể hiểu hắn ta đáng sợ đến mức nào.

Vẻ trầm tư hiện lên trong mắt Ngọc Tiểu Long, đối phương luôn phòng thủ trong thế bị động mà lại không chủ động tấn công một lần nào, có phải vì hắn sợ bị mình nhận ra?

Nhưng cô đã nhìn rõ gương mặt của kẻ ấy rồi mà…

Cô chưa từng gặp gỡ một ai tương tự như thế.

“Chẳng lẽ hắn đã thay đổi khuôn mặt và dáng người vốn có của bản thân?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày.

Đúng lúc đó, tiếng kinh hô của một chiến sĩ khiến Ngọc Tiểu Long bừng tỉnh.

“Ngọc tướng quân, ngài Vương Hổ đã bị người ta gi ết chết rồi!”

Ngọc Tiểu Long cau mày, lập tức đổi hướng chạy về phía biệt thự giữa doanh trại nơi Vương Hổ đang trú tạm.

Từ khi bước vào doanh trại này, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi như có như không giữa màn mưa hỗn loạn, nhưng lúc này mới thử tìm nguyên nhân.

Không ngờ đúng là đã có chuyện. Thực sự có người to gan lớn mật đến mức dám xông vào ngay giữa doanh trại quân đội để giết người!

Vừa vào phòng Vương Hổ, Ngọc Tiểu Long lập tức cau mày thật chặt.

Ngay cả những binh lính đã được huấn luyện đầy đủ xung quanh cũng thấy kinh tởm và buồn nôn khi chứng kiến cảnh tượng này.

Thi thể của Vương Hổ nằm trên đất, máu chảy ròng ròng, cái đầu của anh ta đã không cánh mà bay…

“Đừng phá hủy hiện trường, thử xem có tìm được dấu vân tay nào hay không.” Một trưởng quan trầm giọng nói.

“Không cần phí sức. Một cao thủ như kẻ đó sẽ không để lại dấu vân tay.” Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu. “Nếu đã nâng cao trình độ của bản thân đến một mức độ nào đó thì sẽ kiểm soát được lỗ chân lông khắp cơ thể, lông tóc cũng không rụng, có muốn tìm một cọng lông cũng chẳng dễ gì đâu. Bỏ đi.”

Nói xong câu này, cô cũng cụt hứng, bèn xoay người sang phía khác rồi rời khỏi căn phòng đó.

Cô lấy điện thoại ra bấm số của Từ Ngạo Tuyết.

“Sao thế Tiểu Long, muộn thế này cậu còn gọi cho tớ làm gì vậy?” Từ Ngạo Tuyết tò mò hỏi, cũng không có vẻ bất mãn khi đang ngủ mà bị đánh thức. Đó là vì cô ta gần như chưa bao giờ nhận được điện thoại từ Ngọc Tiểu Long vào lúc muộn thế này.

Chỉ có một nguyên nhân khiến Ngọc Tiểu Long gọi điện cho cô ta vào giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!

Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói: “Vương Hổ chết rồi.”

“Cái gì?!” Từ Ngạo Tuyết khiếp sợ, âm điệu cũng biến đổi.

Ngọc Tiểu Long thâm trầm đáp: “Không sai, anh ta chết rồi. Tớ đã tận mắt nhìn thấy. Đầu anh ta bị chặt mang đi.”

Từ Ngạo Tuyết không kìm được mà hít vào một hơi thật sâu, ngay cả da đầu cũng rét lạnh.

Một lúc sau cô ta thốt nên lời: “Chẳng phải anh ta nói anh ta đã trốn vào doanh trại quân đội rồi hay sao? Đừng bảo anh ta ra ngoài nên mới bị người ta chớp thời cơ giết hại đấy nhé?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh ta chết trong doanh trại quân đội, ngay tại phòng riêng của anh ta.”

Tay chân Từ Ngạo Tuyết lạnh toát. Khi Vương Hổ nói anh ta đang trốn trong doanh trại quân đội, cô ta cũng có cảm giác đối phương rất an toàn, chắc chắn không ai có thể làm gì được anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.