Chương 824
Dương Quan Quan cúi người lấy tài liệu đẩy đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói: “Ký tên đi!”
Cô ta cúi người, cổ áo hơi mở ra, Tề Đẳng Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy bùa may mắn mà hắn tặng cô.
Ồ, bùa may mắn thật là trắng!
“Trước cô như vậy thì không phải tôi đã đồng ý từ lâu rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, sau đó lừ viết tên mình xuống.
Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, sau đó mới ý thức được cái gì, sắc mặt cô ta nghẹn đến đỏ bừng. Cô ta nhanh chóng đứng thẳng dậy, rất có lòng phòng bị che cổ áo mình đi.
“Đồ háo s@c, tôi với anh không đội trời chung!” Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Cô nói chuyện với ông chủ kiêm đại ca như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, ném tài liệu trở lại trong tay cô ta.
Dương Quan Quan xì một tiếng khe khẽ, cô ta ôm văn kiện xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy tay kéo góc váy của mình, sợ lại lộ gì đó.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thư ký Dương, cô không biết sao, càng phòng trộm thì càng dễ bị kẻ trộm nhớ thương!”
“Hừ, anh chính là một tên háo sắc!” Dương Quan Quan khinh thường nói.
“Tôi là người đánh cắp trái tim.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan cũng không quay đầu lại mà đi tiếp, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn rất vui vẻ. Hiện tại niềm vui lớn nhất khi đến Tianlai Capital làm việc của hắn chính là cãi nhau với Dương Quan Quan, đùa giỡn cô ta.
Không bao lâu sau, Hoàng Sung lập tức vào công ty. Dưới sự thúc giục của Dương Quan Quan, bộ phận nhân sự nhanh chóng hoàn tất quy trình nhận chức.
Hoàng Sung được phân đến bộ phận an ninh, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng. Sau khi kiểm tra một thời gian, anh ta còn có thể được đề bạt.
“Xin chào Tề tổng!” Hoàng Sung gặp phải Tề Đẳng Nhàn thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, kính cẩn nói.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Tôi nói sẽ không nhận cậu làm đồ đệ nên cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vào công ty của tôi cũng vô dụng thôi.”
Hoàng Sung cười cười, nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Tôi sẽ cố gắng, Tề tổng cũng sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn bây giờ thật sự lười nhúng tay vào chuyện của người khác, Hoàng Sung nói có hận thù chồng chất, vậy nếu hắn làm sư phụ của Hoàng Sung, đương nhiên cũng phải giúp Hoàng Sung gánh một phần trách nhiệm.
Đến lúc đó thật sự có kẻ thù tìm tới cửa, hắn làm sư phụ thì rốt cuộc nên ra tay hay không?
Đừng nhìn Tề Đẳng Nhàn có rất nhiều tư tưởng tiến bộ, nhưng trên phương diện võ công này, hắn vẫn tuân theo quy tắc và đạo lý trên giang hồ.
Võ sư xã hội cũ muốn nhận đồ đệ thì nhất định phải chú ý kiểm tra nhân phẩm thật tốt, tài năng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn lười nói với anh ta, đúng lúc nhận được điện thoại ra ngoài cửa ký nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh được gửi tới từ nhà tù U Đô, là tro cốt của Hướng Đông Lôi.
“Đưa tro cốt này cho Đông Tình, đây lại là một đả kích với cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, không khỏi thở dài.
Cũng trách Hướng Đông Lôi tự tìm cái chết, không thích làm đại thiếu gia nhà giàu mà lại đi buôn bán vũ khí gì, còn dám giao du với xã hội đen, cuối cùng lại liên lụy cả nhà.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ hộp tro cốt, âm thầm thở dài nói: “Lão Hướng à, anh cứ an tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt em gái anh.”