Tuyệt Thế Cường Long

Chương 792: “Cảm ơn Tề tiên sinh đã giúp tôi.”




Chương 792

“Tên họ Tề kia tôi là con trai của trưởng tỉnh nếu cậu dám đụng tôi, cậu nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!” Dương Văn Khải bị dọa có chút sợ hãi gào to khàn cả giọng

Nhìn những tên côn đồ nằm trên mặt đất cơ thể anh ta cảm thấy rét run trong đó có một số chúng khi chết trông rất xấu xí khiến người khác nhìn vào cảm thấy da đầu tê dại

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu một chút chậm rãi đi tới.

Dương Văn Khải hét to: “Cậu không thể chạm vào tôi ngay cả khi tôi làm sai chuyện gì cậu cũng không thể đụng tôi! Cậu đụng tôi chính là cùng cha tôi đối đầu!”

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: “Cha cậu là một người tốt sao lại sinh ra cậu như vậy? Có lẽ nên dồn cậu vào chân tường.”

Nói xong hắn cúi xuống trực tiếp nhấc Dương Văn Khải lên.

Lý Thiên Lạc bị dọa tới mức không nói nên lời thân thể liên tục run rẩy.

“Thân là con nhà danh giá cái tốt không học lại học mấy thứ xấu xa?”

“Cậu còn có lương tâm có nhân tính sao?”

“Hôm nay không dạy dỗ cậu một trận tôi thật sự có lỗi với cha cậu!”

Nói xong Tề Đẳng Nhàn nhếch mép cười một tiếng, giơ tay lên ba ba ba ba chính là lớn miệng tử chào hỏi đi lên.

Dương Văn Khải hét liên tục một lát sau mặt anh ta dính đầy máu cả khuôn mặt như chảo bị cháy khét mặt thì bầm tím mũi thì bị gãy.

Tề Đẳng Nhàn vô cùng chán ghét việc bức hại những cô gái vô tội này nếu Dương Văn Khải không phải là con trai của Dương Lệnh Quang thì hắn đã giết anh ta ngay tại chỗ.

“Tưởng rằng mang đến hơn trăm tên côn đồ là giết được tôi sao?”

“Vừa rồi tôi có nói với cậu mang đến nhiều hơn một người cũng vô dụng thôi?”

“Mang một đàn cừu đến đánh nhau với hổ có phải não cậu bị úng nước không?”

Tề Đẳng Nhàn thuận tay ném Dương Văn khải xuống đất sau đó hung hãn đá vào bụng anh ta một cái.

Dương Văn Khải hét thảm một tiếng che bụng lại khom người như một con tôm từ trong bụng nôn ra dịch vị ngay cả vàng đản nước cũng cho ói ra.

Nói xong Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Dương Lệnh Quang.

“Xin chào Tề tổng.” Khi Dương Lệnh Quang nhận điện thoại ông ta không khỏi ngạc nhiên.

“Chủ tịch Dương con trai của ông phạm sai lầm hiện tại tôi đã bắt anh ta, tôi nghĩ ông nên tới xem một chút rồi tự mình xử lý!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Lệnh Quang không khỏi cau mày có chút không vui hỏi: “Hắn đã đụng phải chuyện gì?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: “Nơi đây có một làng du lịch họ đã lừa rất nhiều cô gái sau đó bắt họ phục vụ những nhân vật quyền quý, con trai ông đang ở đây. Ông nói xem anh ta đã làm gì? Có muốn tôi trực tiếp nói cho ông hay là để cho Phó Phong Vân biết chuyện này?”

Dương Lệnh Quang nghe được chuyện này vô cùng giật mình giận dữ nói: “Còn có chuyện này sao? Tề tổng cậu chờ một chút tôi bây giờ không đến được để tôi cử thư kí Ngô đến!”

Dương Văn Khải nghe được Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại với cha anh ta đầu óc anh ta vù vù muốn nổ lần này xong đời rồi.

Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm cười châm biếm nói: “Nhanh lên một chút nếu không tôi sợ rằng không nhịn được muốn đánh chết anh ta!”

Dương Lệnh Quang cũng không nói nhiều lập tức báo cho thư kí Ngô đến làng du lịch Đông Sơn.

Tề Đẳng Nhàn mang ánh mắt dừng trên người Lý Thiên Lạc cười nói: “Sao vậy hiện tại không điên sao?” Làm sao lại sợ hãi như vậy? Đây cũng không phải là phong cách của cậu mà!”

Lý Thiên Lạc run rẩy nói: “Tề Tề Tề…Tề tổng cậu có gì cứ nói đi dù sao tôi cũng là người thừa kế của Lý gia nếu cậu muốn…”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái đá một cái vô đầu gối hắn!

“Rắc rắc!”

Một âm thanh này vang lên Lý Thiên Lạc gầm như một con heo bị giết đau đớn đến nỗi gần như bất tỉnh.

“Không phải tôi vừa nói sẽ phế cậu sao?”

“Cậu làm sai từ đầu không thừa nhận còn muốn cùng tôi mặc cả?”

“Xem ra cậu không thấy hối hận.”

“Cho nên cả đời cậu chỉ có thể làm người vô dụng.”

Tề Đẳng Nhàn giẫm lên đầu gối Lý Thiên Lạc vừa nói chuyện vừa nhấc chân đạp xuống ba cái Lý Thiên Lạc đã hết sức!

Dương Văn Khải nhìn những thủ đoạn tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn đôi mắt nhìn một cái trực tiếp bị dọa sợ ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.