Chương 747
Hiện tại thung lũng sát nhân đang được thi công, mỗi ngày đều có một chồng tài liệu dày cộm cần anh ta ký tên.
Hôm nay Dương Quan Quan phụng phịu, bộ dáng rất nghiêm túc, hơn nữa cũng không mặc áo sơ mi, hiển nhiên là vì ngăn chặn ánh mắt vô đạo đức của người nào đó, chó nhà tư bản.
“Tổng giám đốc Tề, mời anh mau ký tên, tôi còn có rất nhiều việc cần phải xử lý!” Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Thư ký Dương có muốn giữ khoảng cách một chút hay không?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở một nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt đang căng thẳng của Dương Quan Quan bỗng chốc đỏ lên, cô ta xoay người rời đi, có thể nói là chạy trối chết, vừa đi vừa nói, “Một lát nữa tôi sẽ đến lấy những tài liệu này nên anh hãy ký tên nhanh lên!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cửa phòng bị đóng chặt, không khỏi cười, tay phải vươn ra, lại làm ra một tư thế “Tất cả tôi đều muốn”.
“Mình cũng không phải nam nhân cặn bã chó chết, mình là quân tử!”
“Dù sao, quan quan thư cưu, tại Hà Chi Châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Đợi đến khoảng trưa, Diệp Phong gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn, tỏ vẻ hết thảy đều đã làm xong.
Không bao lâu sau, một chiếc SUV chạy đến cửa của tư bản Thiên Kỳ, trên xe nhảy xuống một cô gái trong sáng xinh đẹp động lòng người, là Trương Nhu, em gái của Trương Tĩnh.
“Tề tiên sinh, anh rể của tôi bảo tôi đem mấy thứ này đưa tới đây.” Trương Nhu cười ngọt ngào với Tề Đẳng Nhàn, chớp chớp mắt, mang theo chút hương vị quyến rũ.
“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên gật gật đầu, không có hứng thú gì đối với sự nhiệt tình của Trương Nhu.
Trương Nhu mở cốp xe ra, chỉ thấy bên trong là hai thùng nhựa trong suốt rất to, bên trong hộp nhựa lại chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều chứa mấy chục con chuột bạch nhỏ.
Trên người những con chuột trắng này đều buộc một đồ vật nhỏ màu đen trên mặt có tia sáng đỏ lập lòe chớp động.
“Thật nhiều chuột!” Lý Vân Uyển nhìn thấy nhiều chuột bạch như vậy thì cảm thấy phát tác chứng sợ hãi chồng chất, lạnh run trốn sang một bên.
“Sau khi anh rể tôi nhận được chỉ thị của Tề tiên sinh thì mã bất đình tề đi làm ngay, chạy đến chợ thú cưng và rất nhiều phòng thí nghiệm mới mua được hơn tám trăm con.” Trương Nhu cười nhàn nhã với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đem hai cái thùng từ trên xe chuyển xuống, nói “Được, thay tôi cảm ơn anh ta, cô trở về đi!”.
“Ôi!”
Trương Nhu đáp lại một tiếng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, chính mình chủ động ném mị nhãn lại cư nhiên lại không được nhìn đến?
Tề Đẳng Nhàn đối với Trương Nhu cũng không có hứng thú gì, tuy rằng nữ nhân này rất xinh đẹp, nhưng quá đặt nặng tính lợi ích.
“Đi đi, chúng ta thăm dò sắp xếp một chút, em trở về trước thay quần áo tiện cho hành động.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển lập tức trở về phòng quần áo đổi một bộ đồ thể thao đi ra, nói, “Đi đi mau, em đã không thể chờ nổi nữa!”
Từ nhỏ cô ta cũng là ngậm thìa vững chắc, là cô con gái được nuông chiều, muốn làm một ít chuyện khác thường cũng sẽ bị gia giáo trói buộc, hiện tại có cơ hội đi theo Tề Đẳng Nhàn làm chuyện xấu nên trong lòng đã hưng phấn đến không chịu được.