Tuyệt Thế Cường Long

Chương 694: Giết luôn đi vui hơn nhiều!”




Chương 694

Long Tông Toàn nhìn Văn Phong bị đánh thành dáng vẻ này cũng không khỏi sửng sốt.

Ông ta cho rằng Văn Phong cùng lắm thì cũng chỉ bị đá hai chân dạy dỗ một chút mà thôi, ai có thể nghĩ đến hắn ta sẽ bị đánh cho thành cái bộ dạng như quỷ, máu me đầy mặt vậy chứ.

Thế là ngọn lửa giận dữ của Long Tông Toàn bắt đầu xông thẳng lên não, thân thể tức giận mức đến phát run.

“Xem ra lời nói trước kia của Long Tông Toàn tôi, các người vẫn cố ý không hiểu có đúng hay không? Ngang nhiên dám coi thường không ghi nhớ lời tôi nói sao?”

“Tại sao Kiều Thu Mộng tỉnh lại lại không đưa người qua cho tôi? Ta phái thư ký đến mà các người còn dám đánh hắn?”

“Kiều gia đây là muốn cả nhà phải chết sạch có phải không!”

Sắc mặt Long Tông Toàn dữ tợn nhìn về phía Kiều Quốc Đào mà lớn tiếng chất vấn.

Kiều Quốc Đào bị giọng điệu này của Long Tông Toàn làm cho sợ tới tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng nói: “Long Tông Toàn, ông đánh con gái của tôi thành bộ dạng gì mà ông còn có mặt mũi ở đây nói những lời này với tôi?”

Tề Đẳng Nhàn bước đến trước mặt Long Tông Toàn.

Long Tông Toàn nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Cậu là ai, khóa quần còn chưa kéo ở đây diễn cái trò xiếc gì vậy?”

Văn Phong run rẩy mà nói: “Long tổng, chính hắn ta đánh tôi, hắn cũng không coi ngài ra gì… Chúng ta nhất định phải trừng phạt hắn!”

Long Tông Toàn nghe được lời Văn Phong nói thì không khỏi kinh ngạc mà a lên một tiếng, sau đó đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau lại nhíu mày.

“Người mới vừa rồi đe dọa ta trong điện thoại chính là cậu đúng không? Hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói? Sợ rồi à?” Long Tông Toàn nói xong nhìn tới nhìn lui cũng nhìn không nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn có chỗ nào đặc biệt.

Ăn mặc cũng bình thường, khí chất cũng bình thường, căn bản là nhìn không giống những ông lớn có địa vị cao trong giới lâu năm, ông ta nhìn mãi cũng không ra người này có cái gì mà dám giở giọng nói chuyện với ông ta như thế.

Tề Đẳng Nhàn một tay đút túi quần, một tay khác nhẹ nhàng búng ngón tay nói: “Long Tông Toàn đúng không?”

“Bây giờ tôi cho ông hai con đường.”

“Con đường thứ nhất chính là ông tự phế đi hai chân của mình sau đó bồi thường phí tổn thất một trăm triệu cho Thu Mộng.”

“Con đường thứ hai, tốt nhất là ônh nên gọi điện thoại kêu hết tất cả cứu viện có thể đến tới đây đi, đương nhiên nếu bọn họ không đạp chết được tôi thì hôm nay tôi sẽ tăng thêm một cái xác cho nhà xác bệnh viện, cái xác đó chính là ông.”

Thời điểm Tề Đẳng Nhàn nói lời này giọng điệu bình tĩnh không hề dao động, dường như là hắn đang nhắc đến một sự việc hết sức bình thường.

Sự bình tĩnh này của hắn ngược lại càng làm Long Tông Toàn càng thêm bốc lửa, cả khuôn mặt lấp đầy vẻ u ám.

Long Tông Toàn không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể dám đứng ở trước mặt ông ta mà nói ra những lời lẽ ngạo mạn xấc xược như vậy.

“Một trăm triệu? Ha ha ha, cái đồ sắt vụn bỏ đi như Kiều Thu Mộng cũng xứng để tôi phải bồi thường một trăm triệu?”

“Đừng nói là tôi đánh cô ta một trận, cho dù tôi có giết cô ta thì các người cũng đừng nghĩ sẽ lấy được một cắc tiền phí tổn thất của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.