Chương 622
“Thế nào, sao không nói đi? Sự kiêu ngạo khi đánh thủ hạ của tao đâu rồi?”
“Hiện tại, quỳ xuống cho bố mày!”
Từ Siêu tự cảm thấy dọa được Tề Đẳng Nhàn nên ăn nói rất ngang ngược.
Giây tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay nắm cổ áo quật mạnh xuống đất.
“Phù phù!”
Cả người Từ Siêu trực tiếp gục trên mặt đất, anh ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: “Mày dám! Tao chính là cháu đà chủ Từ An, mày dám động vào tao?!”
“Mày đi hỏi Từ Dương xem tao thu thập hắn như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn không đợi Từ Siêu đứng dậy đã đạp một cước lên thắt lưng anh ta!
Đây là vị trí Từ Siêu vừa mới đá vào Dương Quan Quan, cho nên, hiện tại hắn giẫm lên cũng là vị trí đó.
Nhưng mà, một cước này của hắn mạnh hơn rất nhiều.
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn vang truyền đến, miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu như heo bị giết.
Tiếng kêu đau đớn theo sau là một tiếng giòn vang, toàn thân anh ta đều run rẩy, vô cùng đau đớn.
Đám thủ hạ nhìn Từ Siêu bị dọa đến sợ hãi thì không nhịn được nhắm mắt, cả người đều run run.
Có người ném ống thép trong tay xuống, xoay người bỏ chạy, la khóc nói: “Mẹ, con mặc kệ, con không phải thành viên long môn, con muốn về nhà!”
Một người này chạy kéo theo những người khác bị dọa mất mật cũng ném người trong tay chạy theo, một đám gào khóc thảm thiết nói bản thân phải rời khỏi long môn.
Tề Đẳng Nhàn quá tàn nhẫn suýt nữa hù chết bọn họ.
“Này này này, đừng đi.” Tề Đẳng Nhàn cũng gọi một tiếng.
Chỉ có điều bọn họ không nghe, sao họ có thể ở lại? Vẫn chạy như cũ.
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, bước lên nhặt một cây thép cầm trong tay, ném ra ngoài như ném lao!
“Phốc!”
Thanh thép đâm xuống mặt đất trước mắt mấy người chạy trốn, khiến mấy người này cực kỳ hoảng sợ.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mọi người có thể chạy nhưng phải mang người bị thương nặng này theo, nếu không đưa đến bệnh viện, bọn họ thật sự sẽ chết.”
Lúc này bọn họ mới hoàn hồi, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng di chuyển những người bị thương.
Từ Siêu nhìn suýt nữa hộc máu, bản thân mang theo ba mươi người, hơn nữa đều tương đối có năng lực nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn dọa thành bộ dạng này, quả thật là phế vật!
“Mày xem, long môn các người rất giỏi còn không phải bị tao dọa thành bộ dạng này sao?” Tề Đẳng Nhàn đá đá Từ Siêu nằm trên mặt đất, hỏi.
Từ Siêu không nói gì, với lại cột sống bị Tề Đẳng Nhàn giẫm gãy, nửa đời sau nhất định chỉ có thể là một phế nhân.
Dương Quan Quan hoảng sợ nói: “Tề tổng, không phải anh định giết hắn chứ?”
“Sao có thể, tôi cũng không phải tội phạm giết người, sao có thể giết người chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi ngược lại.
“Ách…….” Dương Quan Quan không dám trả lời, vừa rồi chính mắt cô ta nhìn thấy mấy đòn vừa rồi như là muốn giết người.