Tuyệt Thế Cường Long

Chương 47: Tai họa ngập đầu




Chương 47

“Còn dám uy hiếp Khang thiếu gia uống ly nước này? Tôi thấy đầu óc của cậu là bị đốt hỏng rồi, cậu cho rằng đánh Trương Thiệu Kiệt là có thể dọa chúng tôi?”

Đám thiếu gia nhà giàu đều hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thảm thiết của Trương Thiệu Kiệt, nhất thời không ai dám tiến lên.

“Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, thả Trương thiếu ra!” Lúc này, Kiều Thu Mộng xuất hiện ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nổi trận lôi đình.

Cô ta lập tức xông vào, kéo tay Tề Đẳng Nhàn ra, thân thể Trương Thiệu Kiệt phốc một tiếng liền ngã xuống đất.

Kiều Thu Mộng giận dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, cắn răng nói, “Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, ghen tị với anh ta thì cũng thôi đi, thế mà còn ra tay đánh anh ta, anh có phải là đàn ông hay không?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, “Tôi đánh anh ta đương nhiên không sai, anh ta nên bị đánh.”

Tề Đẳng Nhàn khiến Kiều Thu Mộng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ quát: “Anh có biết Trương thiếu vì để cho tôi có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị thì đã phải tốn bao nhiêu tâm tư hay không?”

“Anh có biết anh ta vì để cho thương hội Hắc Long thỏa hiệp với tôi mà phải tốn cái giá lớn bao nhiêu không?”

“Anh có biết Trương thiếu cố ý mời nhân vật lớn đến từ Đế Đô để giới thiệu cho tôi không?”

“Anh ta là ân nhân của tôi, là ân nhân của tập đoàn Kiều thị chúng ta, thế mà anh lại đối xử với anh ta như vậy sao?!”

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn chết lặng, căn bản không đem lời nói rắm thối của Kiều Thu Mộng để trong lòng.

Khang Học Quyền ở một bên nhịn không được nở nụ cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn a Tề Đẳng Nhàn, cậu thật đúng là phế vật, ngay cả vợ của cậu cũng ghê tởm cậu, vậy cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nhanh lên, từ đây nhảy xuống đi, tôi không làm phiền cậu nữa!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta đưa tay chỉ cửa sổ đang mở.

“Ha ha ha, đại thiếu gia Tề gia, làm con rể Kiều gia, vợ cậu ta còn một lòng hướng về người đàn ông khác, quả thực sống không bằng chó!”

“Thật sự là sáng mù đôi mắt hợp kim titan của tôi nha, năm đó đại thiếu gia Tề gia ở Đế Đô đã sa sút đến mức này, thật sự là chó cũng không bằng, nếu là tôi, tôi đã chết quách đi cho rồi.”

“Tề Đẳng Nhàn, mau nhảy xuống đi, thấy cậu đáng thương như vậy, chúng tôi cũng lười tra tấn cậu. Nhân sinh bi thảm như cậu, kết thúc mọi chuyện là tốt nhất.”

Nghe mọi người trào phúng, Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ bừng lên.

Cô ta cắn răng, hé miệng nói: “Anh… Anh đừng nghe họ nói, tôi nói chuyện có hơi nặng lời, nhưng anh cũng đừng nghĩ không thông.”

Những lời này ngược lại làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, sau đó cười cười, tiếp theo, quay đầu về hướng Khang Học Quyền.

Hắn vươn tay, cầm ly nước trong tay, đứng đối diện với Khang Học Quyền, nói “Kiên nhẫn của tôi là có hạn!”

Trương Thiệu Kiệt lúc này đã hoàn hồn lại, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng… Đây là nhân vật lớn đến từ Đế Đô mà tôi muốn giới thiệu cô, Khang thiếu Khang gia!”

“Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn hiển nhiên có chút hiểu lầm với tôi, sau khi phát hiện tôi ở đây thì xông vào đánh tôi, còn đắc tội Khang thiếu…”

“Người này đã điên rồi, anh đừng quản hắn nữa.”

“Anh cũng không cần lo lắng, một lát nữa tôi sẽ giúp anh cầu xin Khang thiếu!”

Kiều Thu Mộng thấy dáng vẻ của Trương Thiệu Kiệt như vậy mà còn không quên lo nghĩ cho cô ta, trong lòng nhịn không được mà hơi cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.