Tuyệt Thế Cường Long

Chương 404: “Tôi không muốn vận động lắm.”




Chương 404

Hắn đương nhiên nhận ra được một chiêu này của Tề Đẳng Nhàn là “Cá sấu cắt đuôi” trong Hình Ý Quyền, là một sát chiêu vô cùng hung ác, một khi trúng chiêu, toàn bộ cánh tay cũng đều phải bị xé xuống.

Hình Ý Quyền bắt chước các loại động vật sáng chế ra mười hai hình, linh cảm của sát chiêu này chính là đến từ hình ảnh khi cá sấu bắt giữ con mồi.

Sau khi cá sấu cắn được con mồi, sẽ điên cuồng quay cuồng thân thể của mình, vặn gãy xương cốt và cơ bắp của con mồi.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn bắt được cánh tay của người đàn ông cao gầy, chiêu tiếp theo tất nhiên là vặn người xé rách, trực tiếp xé xuống toàn bộ cánh tay của người đàn ông cao gầy!

“Răng rắc!”

Phó Phong Vân vẫn tới muộn một bước, Tề Đẳng Nhàn sống sờ sờ vặn gãy cánh tay người đàn ông cao gầy.

Hắn vốn có thể tiếp tục dùng sức xé xuống toàn bộ cánh tay của người đàn ông cao gầy, nhưng nếu như thế tất nhiên sẽ bị Phó Phong Vân đụng vào.

Vì thế, sau khi vặn gãy cánh tay đối phương Tề Đẳng Nhàn quyết đoán buông tay, hóa thành hình rắn, một chiêu “Bạch xà phục thảo”, cả người rụt xuống.

Ngay sau đó, hắn ra chiêu “Xà bát thảo”, thân thể như rắn bò qua lại giữa những bụi cỏ, soạt một cái lách mình tránh ra.

“Tề tiên sinh, khi dừng nên dừng!” Sau khi Phó Phong Vân bức lui Tề Đẳng Nhàn, trầm giọng quát.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy ông ấy nói như vậy, cũng không tiếp tục động thủ, tùy ý mà lắc lắc tay áo, nói: “Phó lão, tên thủ hạ này của ông bản lĩnh chẳng ra gì, tính tình thì lại không nhỏ!”

Người đàn ông cao gầy che cánh tay phải của bản thân lại, vẻ mặt vốn đang thống khổ, nhưng sau khi nghe được những lời của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt lập tức xen lẫn phẫn nộ.

“Nếu Tề tiên sinh không muốn giúp ta chuyện gấp lần này, không muốn góp sức vì quốc gia, tôi đây cũng không miễn cưỡng.” Phó Phong Vân chắp tay nói với Tề Đẳng Nhàn, thần thái trở lên lạnh nhạt.

“Tốt.” Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng mà đồng ý nói.

Người đàn ông cao gầy cắn chặt răng, chung quy lại vẫn không nói thêm một câu nào nữa, rốt cuộc, hắn đã thua, không có tư cách nói gì.

Tề Đẳng Nhàn liền nâng bước đi ra ngoài cửa.

Phó Phong Vân thở dài, nói với người đàn ông cao gầy: “Người mà Sở Vô Đạo đề cử, quả nhiên không phải hạng phàm phu tục tử, cậu lỗ mãng rồi.”

Người đàn ông cao gầy chua xót nói: “Thật xin lỗi, Phó lão, tôi khiến cho ông phải mất mặt rồi.”

Phó Phong Vân bình tĩnh nói: “Không mất mặt, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Chẳng qua, về sau cậu cũng đừng nên quá kiêu ngạo, đừng khinh thường anh hùng trong thiên hạ!”

Người đàn ông cao gầy nói: “Lời Phó lão dạy dỗ, tôi ghi nhớ trong tim.”

Tuy Tề Đẳng Nhàn đã đi xa vài mét nhưng với thính lực của hắn, vẫn nghe được rành mạch cuộc trò chuyện của hai người kia.

Phó Phong Vân nói: “Nếu vị Nhị đương gia này không muốn ra tay, chúng ta đây cũng cũng chỉ có thể ủy thác Trung tướng Ngọc Tiểu Long, nhờ cô ta tới giúp đỡ, vẫn có hy vọng bắt được Chiến tranh chi vương.”

“Sau trận chiến giữa Trung tướng Ngọc Tiểu Long và Khủng bố chi vương, không biết vết thương của cô ta đã khỏi hẳn chưa… Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng khó để lại tìm được một cao thủ.” Người đàn ông cao gầy thấp giọng nói, giọng điệu mang theo một chút chua xót.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.