Tuyệt Thế Cường Long

Chương 38: Khiên sắt cao hơn đầu gối




Chương 38 Khiên sắt cao hơn đầu gối

 

Bị Hướng Đông Tinh bực bội rống cho một câu, Tề Đẳng Nhàn không sao cả nhún nhún vai không nói tiếp nữa.

 

Thương Quân cũng lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, tên này ngại áp lực mà tập đoàn Hổ Môn gây ra cho tập đoàn Hướng thị chưa đủ sao? Còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ.

 

“Đi mời Trần tiên sinh tới đây!” Vương Hổ nhàn nhạt nói.

 

Không bao lâu sau, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, thân cao một mét tám, thái dương hơi nhô lên đi ra. Anh ta có đôi mắt sắc như ưng, đôi tay thô tráng hữu lực, nắm đấm có vết chai sần.

 

Người như vậy vừa thấy đã biết là cao thủ!

 

Vương Báo cười với Tề Đẳng Nhàn “Họ Tề kia, đây là đệ tử của khách mời đặc biệt của Long Môn chúng ta, Trần Vĩnh Niên tiên sinh, mày có gan thì cứ lên thử xem!”

 

Sau khi Hướng Đông Tinh nhìn thấy Trần Vĩnh Niên thì hơi kinh nhạc một chút, người đàn ông này mang tới cho người ta một cảm giác áp bách vô cùng!

 

Tiểu Lôi thả tay vẫn luôn ôm xuống, sức mặt trở lên ngưng trọng.

 

Thương Quân cũng ngưng thần, hiển nhiên Trần Vĩnh Niên xuất hiện mang tới áp lực không nhỏ cho anh ta!

 

Thương Quân là chiến sĩ đã xuất ngũ từ quân đội hắc long, ở trong bộ đội đặc chủng cũng thuộc về dạng có sức chiến đấu tương đối nổi bật, bản lĩnh không yếu mới có thể đảm nhận chức trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Hướng thị.

 

Anh ta có khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm, khi Trần Vĩnh Niên xuất hiện anh ta có một chút cảm giác được hơi thở nguy hiểm kia.

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn nhìn, sau đó không có chút hứng thú chán nản.

 

“Còn tưởng rằng là cao thủ ở đâu, hoá ra chỉ có như này?” Hắn hơi bĩu nhẹ môi, thấp giọng nói.

 

Ở nhà tù U Đô là ông già bắt những tên đại ác quốc tế tới so chiêu với hắn, một thân bản lĩnh đã sớm luyện đến mức lô hoả thuần thanh.

 

Mọi người chú ý tới biểu tình của Tề Đẳng Nhàn thì đều khinh thường cười.

 

“Hẳn là sợ rồi, khí thế của Trần Vĩnh Niên quá kinh người khiến hắn cũng không mở miệng nói lời ngông cuồng được nữa.” Hướng Đông Tinh quan sát nhạy bén thấy vậy thì hơi thở dài trong lòng.

 

“Trần Vĩnh Niên này, Tiểu Lôi hơn phân nửa không phải đối thủ của hắn….Họ Tề phế vật kia càng không phải nói, sợ rằng không chịu nổi một chiêu.” Trong lòng Thương Quân nghĩ.

 

Vương Báo càng là nhếch miệng cười lạnh “Ngông đi, mày ngông tiếp đi tao xem, sao Trần tiên sinh vừa tới mà ngay cả rắm cũng không dám thả rồi?”

 

Vương Hổ cười cười “Đông Tinh, xem ra nhân viên của tập đoàn Hướng thị các cô đều là mấy tên nổ pháo rất lợi hại, nhưng vừa đến lúc mấu chốt là lập tức biến thành tôm chân mềm rồi.”

 

Trần Vĩnh Niên vừa lên sân khấu cũng liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó cười cười với Vương Hổ “Vương tổng cũng đừng nói như vậy.”

 

“Dù sao thì tôi cũng là đệ tử chân truyền do sư phụ tự mình tỉ mỉ bồi dưỡng nên, một thân công phu này không phải người bình thường có thể so sánh được.”

 

“Hắn ta bị khí thế của tôi làm cho kinh sợ cũng là điều bình thường, anh đừng nói thẳng toẹt ra như vậy.”

 

Vương Hổ ha ha cười “Trần tiên sinh quả nhiên rất có phong phạm cao nhân!”

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu “Tôi cho rằng các người có thể tìm được tên cao thủ như nào tới để tôi chơi vui vui vẻ vẻ, kết quả chỉ có trình độ này cũng quá khiến người thất vọng rồi.”

 

Lời này của hắn vừa ra khiến hiện trường an tĩnh một chút, sau đó người của tập đoàn Hổ Môn lập tức bật cười ha hả.

 

“Đúng là vịt chết không sợ nước sôi đại khái chính là như này đi!” Vương Báo cười ngặt nghẽo “Hướng Đông Tinh không biết bị chập dây thần kinh nào mà lại đi mời mày tới làm việc cơ chứ!”

 

“Tao thấy tập đoàn Hướng thị vẫn là nhanh chân nhường miếng đất đó lại đi, có nhân viên như vậy đừng nói khai phá kiếm tiền, có thể bảo vệ tiền sinh ý không bị thâm hụt đều đã là phật tổ phù hộ rồi!”

 

Sắc mặt Hướng Đông Tinh trầm xuống, lạnh lùng nói “Tề Đẳng Nhàn, nếu anh còn dám nói lung tung nữa thì cút ra khỏi công ty tôi đi!”

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, không tiếp tục nói thêm nữa.

 

“Cái tên phế vật này ngay cả sếp của mình cũng không nhịn nổi!”

 

“Nói thật cho mày biết, hôm nay tập đoàn Hướng thị thắng còn tốt, nếu không thắng được thì mày đừng hòng rời khỏi đây.”

 

“Không đập nát cái miệng của mày khiến mày không thể ăn cơm được thì không thôi!”

 

Thái độ của Vương Báo cực kiêu ngạo, đặc biệt là sau khi Trần Vĩnh Niên xuất hiện thì càng có một bộ biểu tình ăn chắc Tề Đẳng Nhàn.

 

Vương Hổ hơi duỗi tay với Hướng Đông Tinh “Đông Tinh, mời cô, để bộ phận an toàn của quý công ty tới so chiêu với Trần tiên sinh!”

 

Vương Báo nói “Họ Tề kia, không phải vừa rồi mày rất mạnh miệng sao? Tới đi, lên thử xem!”

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, thấy ánh mắt của Hướng Đông Tinh không tốt thì cũng lười mở miệng nói chuyện.

 

Thương Quân thấp giọng nói “Tiểu Lôi, cậu đi lên thử một chút công phu của Trần Vĩnh Niên đi!”

 

Tiểu Lôi gật gật đầu, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Vĩnh Niên, ôm quyền nói “Trần tiên sinh xin chỉ giáo! Tôi….”

 

“Tôi không muốn đánh với một tên thủ hạ bại tướng, dừng lại đi!” Trần Vĩnh Niên không chờ Tiểu Lôi kịp báo gia môn đã trực tiếp ngạo mạn đánh gãy lời anh ta.

 

“Anh – –” Tiểu Lôi nghe thấy lời này, tức giận không thôi.

 

Anh ta ở trong tập đoàn Hướng thị cũng được coi là cao thủ, nhưng hiện giờ lại bị Trần Vĩnh Niên làm xấu mặt ngay trước mặt sếp, lập tức nổi trận lôi đình.

 

Chỉ thấy Tiểu Lôi cũng không nhiều lời thêm nữa mà vọt một bước đi lên, ra chiêu chính là chiêu nổi tiếng nhất trong thái quyền “Khiên sắt cao hơn đầu gối”!

 

Thái quyền chủ yếu là sử dụng các khớp để chiến đấu, hai tay Tiểu Lôi nâng lên như khiên chắn che chở thân trên, đầu gối phía dưới nhấc lên nhanh như xe lửa đâm về ngực Trần Vĩnh Niên.

 

“Công phu vốn dĩ đã không bằng người ta, còn bị người ta nói một câu khiến tâm trí nhiễu loạn, không nên đánh!” Tề Đẳng Nhàn xem cũng lười xem nói ra một câu như vậy.

 

Lông mày của Thương Quân hung hăng nhíu lại, cả giận “Cậu có thể câm miệng được hay không?”

 

Hướng Đông Tinh cũng trầm giọng nói “Phó trưởng phòng Tề quản cho tốt cái miệng của anh lại! Hiện giờ tôi nghi ngờ anh chính là gián điệp mà tập đoàn Hổ Môn gài vào tập đoàn Hướng thị chúng tôi!”

 

Trợ lý nhỏ cũng nói “Phó trưởng phòng Tề anh an tĩnh chút đi, Tiểu Lôi rất lợi hại, ở trong công ty chúng ta có thể gọi là cao thủ trong cao thủ.”

 

Chỉ thấy hai chân Trần Vĩnh Niên lúc này hơi bẻ ra, ngay lúc đầu gối của Tiểu Lôi gần chạm tới người trong nháy mắt thì chân trái nhẹ nhàng đá một cái.

 

“Bá!”

 

Trần Vĩnh Niên như con quay xoay một cái di chuyển về bên phải Tiểu Lôi.

 

Tiểu Lôi vội vàng dùng một tay đâm thẳng, hung hăng định đánh lên huyệt thái dương của Trần Vĩnh Niên.

 

Bước chân của Trần Vĩnh Niên lại ở ngay lúc này chững lại đứng yên một chỗ, ngồi xổm xuống tránh thoát tay của Tiểu Lôi, năm ngón tay khép lại như đao hung hăng chọc một cái ở xương sườn của Tiểu Lôi!

 

“Răng rắc!”

 

Một tiếng giòn tan vang lên, Tiểu Lôi hét thảm một tiếng, thân thể nghiêng ngả ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một búng máu.

 

“Đẹp!”

 

Đoàn người của tập đoàn Hổ Môn nhiệt liệt vỗ tay, một đám cao giọng hoan hô.

 

Trần Vĩnh Niên nhàn nhạt vẫy tay, nói “Phòng thủ quá lỏng lẻo!”

 

Mí mắt của Thương Quân nhảy lên liên tục, Trần Vĩnh Niên này chính là cao thủ nội công quyền anh, tinh thông bát quái chưởng, đặc biệt là bát quái bước kia càng là lô hoả thuần thanh, nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Tiểu Lôi rồi nháy mắt đánh trúng nơi phòng thủ yếu kém nhất!

 

Công phu như vậy anh ta cũng không có nắm chắc tất thắng, lòng bàn tay tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

 

“Đây chính là kết cục của không giữ lại sức lực.” Tề Đẳng Nhàn thấy ở trong mắt, khẽ lắc đầu.

 

Tiểu Lôi bị một câu nói của Trần Vĩnh Niên chọc giận, ra tay bất kể hậu quả, đầu óc đã bị phẫn nộ làm loạn dẫn tới một kích vừa rồi dùng sức quá mạnh nên mới bị Trần Vĩnh Niên bắt được sơ hở.

 

Cao thủ khi so chiêu đều phải thử lẫn nhau, trừ khi thực lực cách xa nhau quá lớn, nếu không nào có ai vừa lên đã dùng toàn lực cho một kích?

 

Sắc mặt của Hướng Đông Tinh trầm xuống, nhìn về phía Thương Quân hỏi “Trưởng phòng Thương có nắm chắc không?”

 

“Tôi có thể thử xem!” Thương Quân gật gật đầu, lúc này rồi đương nhiên là không có khả năng lùi bước.

 

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói “Trưởng phòng Thương không phải đối thủ của anh ta đâu, Hướng tổng tốt nhất nên đổi người khác đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.