Tuyệt Thế Cường Long

Chương 317: Xem ra lời nói dối của anh vẫn còn sơ hở!"




Chương 317

“Con người tôi, ghét nhất là người bội bạc, đặc biệt là sau khi phản bội còn muốn cắn ngược lại một cái.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, miệng chậc chậc nói chuyện.

Diệp Phong nhìn về phía Trần Vĩnh Niên ánh mắt không khỏi lạnh đến mức chút đáng sợ, đối phương là người mà hắn một tay dạy dỗ, là môn sinh đắc ý, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này lại phản bội hắn, thậm chí còn nhắm vào người của hắn!

“Chim khôn chọn cây mà đậu, lựa chọn của tôi không sai! Bản lĩnh này là tự tôi học được, không tính là phản bội!” Trần Vĩnh Niên nhắm mắt hét lớn.

“Đồ đệ của anh, tự anh xử lý đi, tốt nhất là phế hắn luôn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Diệp Phong gật đầu một cái, đi về phía Trần Vĩnh Niên.

Đương nhiên Trần Vĩnh Niên không có khả năng bó tay chịu trói, ngay lập tức phản kháng tại chỗ.

Nhưng mà bản lĩnh cả người hắn là do Diệp Phong truyền thụ cho, làm sao có thể đấu lại Diệp Phong?

“Răng rắc!”

Cánh tay với cẳng chân của Trần Vĩnh Niên bị Diệp Phong bóp vỡ từng khúc, sau đó là đầu gối chịu hai cước, cả người lập tức giống như bùn nhão mà ngã xuống nằm tê liệt trên mặt đất.

“Đồ tiểu nhân phản bội, người người đều có thể tiêu diệt! Hôm nay, tao phế võ công của mày, về sau giữa mày và tao không còn quan hệ gì nữa.” Diệp Phong lạnh giọng nói.

Hắn ra tay rất nặng, xương cốt của Trần Vĩnh Niên coi như ăn đủ, một thân võ công phu cũng đã bị đánh cho giảm mất báy tám phần, về sau chắc chỉ có thể làm một phế nhân.

“Nhị đương gia , chuyện lần này cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu thì chỉ sợ Trương Nhu đã thực sự bị Từ Dương bắt nạt!” Sau khi Diệp Phong xử lý xong tên phản đồ Trần Vĩnh Niên, quay về phía Tề Đẳng Nhàn liên tục nói cảm ơn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh không phải được Long Môn đặc biệt mời về làm khách khanh sao? Từ Dương là Long Môn thiếu đà chủ, sao quan hệ của hai người lại kém như vậy?”

*Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập môn phái. Thường là được mời về*

Diệp Phong lắc đầu, nói: “Long Môn cũng phân chia thành Đà chủ và Phó đà chủ, tôi với Phó đà chủ quan hệ tốt hơn, hơn nữa giữa hai người Đà chủ và Phó đà chủ có tranh đấu vô cùng kịch liệt, cho nên Từ Dương sẽ không nhìn thuận mắt tôi.”

Long Môn mặc dù là tổ chức khổng lồ, nhưng nội bộ cũng không bền chắc như thép, quyền lực là thứ mà người ta mê mệt, mỗi người đều muốn có được nó, nắm giữ nó.

“Tề tiên sinh, lần này thật sự vô cùng cảm ơn cậu , sau này có rảnh thì tới quán bar uống rượu đi, tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Trương Nhu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói, thái độ vô cùng khách khí.

Thông qua sự việc ngày hôm nay, cô cũng coi như là hiểu lý do vì sao mà Diệp Phong lại tôn trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy rồi.

“Nếu đã trùng hợp như này thì cùng ăn một bữa cơm cũng tốt, không cần chờ lần sau cô mời tôi uống rượu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Lý Vân Uyển cũng khá hài lòng, sau khi ăn cơm xong, sẽ có thời gian ở chung.

Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc gọi của Kiều Thu Mộng.

“Có việc gì à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Ngày mai tôi có người bạn thân từ nước Mỹ trở về, tôi muốn bàn chuyện làm ăn cùng Tư Bản Thiên Lại, chắc sẽ không rảnh để nhận điện thoại. Anh dành chút thời gian tới đón cô ấy giúp tôi!” Kiều Thu Mộng nói.

Mặc dù bây giờ Tề Đẳng Nhàn thân kiêm mấy chức, nhưng vẫn là người rảnh rỗi suốt ngày chơi bời lêu lổng, đồng ý nói: “Được!”

“Cô ấy là Dương Quan Quan, có quan hệ rất tốt với tôi và Vân Uyển, lại nhận lời tới Tư Bản Thiên Lại làm thư ký, anh không nên đắc tội cô ấy.” Kiều Thu Mộng nhắc nhở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.