Tuyệt Thế Cường Long

Chương 288: Tề Đẳng Nhàn có tính toán của anh ta




Chương 288

Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Sở Băng, lạnh nhạt nhìn cô ta.

Sở Băng vừa rồi vẫn còn cực kỳ kiêu ngạo, nay lại bị dọa đến cả người phát run, một câu cũng không nói nên lời.

“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng làm bậy!”

Kiều Thu Mộng sợ Tề Đẳng Nhàn nổi điên sẽ làm chuyện gì không hay với Sở Băng.

Tề Đẳng Nhàn lại lạnh lùng nói “Lúc đàn ông làm việc thì phụ nữ đừng xen vào!”

Kiều Thu Mộng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn chặn lại, qua một hồi vẫn không biết phải đáp lại thế nào

“Quỳ xuống!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Sở Băng, ra lệnh.

Sở Băng sửng sốt, nghiến răng hỏi “Anh nói cái gì? Anh muốn tôi quỳ xuống?”

“Tôi cao quý như thế, cần phải quỳ xuống trước một kẻ nghèo hèn như anh?”

Lời còn chưa dứt đã thấy Tề Đẳng Nhàn hơi buông lỏng tay cầm lựu đạn, cần bẩy kêu răng rắc, tùy thời đều có thể bật ra.

“Cô có thể không quỳ, sau đó để tôi nhìn xem người cao quý như cô bị lựu đạn nổ có khác gì với người bình thường hay không?” Tề Đẳng Nhàn quơ lựu đạn trong tay, thản nhiên uy hiếp.

“Anh… Đồ vô sỉ! Anh lại dám dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để hù dọa một cô gái yếu đuối!” Sở Băng hoảng hốt luống cuống tìm trợ giúp, “Từ tổng, cô còn không mau giúp tôi?”

Trong tay Tề Đẳng Nhàn là một quả lựu đạn thật, Từ Ngạo Tuyết cũng không dám đánh cược với tên điên này nên sao có thể tiến lên?

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng chất vấn “Cô gái yếu đuối? Không phải cô vừa tự xưng là cao quý? Bọn tôi đều là kẻ nghèo hèn hay sao?”

“Tôi lặp lại một lần cuối cùng, quỳ xuống!”

Vừa dứt lời, hắn giơ quả lựu đạn tới trước mặt Sở Băng.

Sở Băng bật khóc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người nhìn thấy một màn này, đều bất giác không rét mà run. Vừa này thấy Thiên Lang cả người treo đầy lựu đạn đã điên lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra, Tề Đẳng Nhàn mới là kẻ điên thật sự!

“Xin lỗi.” Tề Đẳng Nhàn mặt vô biểu tình nhìn Sở Băng đang quỳ dưới đất, ra lệnh.

Sở Băng run rẩy, khóc lóc nói “Tôi sai rồi!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi “Cô sai ở đâu?”

Một số người đứng xem xung quanh không nhìn nổi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút quá mức.

“Họ Tề, anh đừng quá đáng thế! Cô Sở đã quỳ xuống rồi, anh còn muốn thế nào?”

“Đúng vậy, anh là đàn ông mà ức hiếp phụ nữ như thế thì hay lắm sao?”

“Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt đàn ông chúng ta!”

Tề Đẳng Nhàn nghe được thì khịt mũi coi thường, nói “Tốt thôi, vậy trong số các người, ai bằng lòng đi lên thay cô Sở không?!”

Lời này vừa nói ra, nhất thời không ai trả lời.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, nói “Vừa rồi cô ta hống hách như vậy cũng không thấy các người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa giúp tôi nha?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.