Tuyệt Thế Cường Long

Chương 268: Rõ ràng là vinh hạnh của cô!"




Chương 268

Kiều Thu Mộng cả kinh, hung hăng kéo Tề Đẳng Nhàn lại, trầm giọng nói: “Anh điên rồi sao? Gây sự vào lúc này?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là tề đại sư trong miệng bọn họ.”

Kiều Thanh Vũ ha ha cười: “Nếu anh thật sự là tề đại sư thì tôi đây chính là Quan m Bồ Tát chuyển thế!”

“Cái đồ phế vật này mau ngồi xuống cho tôi, đừng có mà ném thể diện của Kiều gia chúng tôi.”

“Chọc giận Tôn tiên sinh và thị trưởng Hoàng, còn cả tề đại sư nữa, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”

Kiều Thu Mộng cũng có chút nôn nóng, kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể nào đừng náo loạn nữa được không?!”

Tôn Hữu Vi ở một bên lại cười lạnh nói: “Vừa rồi vẫn còn nói gì tề đại sư, giờ lại bắt đầu giả danh tề đại sư rồi sao? Ha hả….Thật không biết cậu da mặt dày như thế đấy!”

Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý mấy người này, chậm rãi đi đến phía trước.

“Xong rồi! Kiều Thu Mộng, sao cô còn không nhanh chóng giữ chặt hắn lại!” Kiều Thanh Vũ cuồng loạn gầm nhẹ lên, trên mặt là nét sợ hãi.

Kiều Thu Mộng vừa muốn tiến lên thì Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người Tôn Thanh Huyền.

Tôn Thanh Huyền lại khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn, hai tay ôm quyền trầm giọng nói: “Đệ tử Tôn Thanh Huyền, bái kiến tề đại sư!”

“Oanh!”

Hiện trường sôi trào một chút, mấy người Tôn Thanh Huyền mời tới đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới tề đại sư lại là một người trẻ tuổi như vậy.

Bọn họ còn cho rằng vị tề đại sư này nên là một người tiên phong đạo cốt bảy tám chục tuổi, nào có nghĩ đến người nọ trẻ tuổi như vậy đâu?

Thị trưởng Hoàng cũng ha hả cười với Tề Đẳng Nhàn: “tề đại sư, hôm nay cậu nhất định phải đồng ý với Tôn tiên sinh đấy, ông ta vì muốn bái cậu làm thầy mà tốn không ít tâm huyết đâu!”

Nghe thấy Hoàng Văn Lãng mở miệng nói vậy, mọi người càng thêm chấn động, đây chính là tề đại sư hàng thật giá thật!

Người Kiều gia lại càng thêm mộng bức, mỗi một người đều tựa như nuốt xuống một quả bom vào bụng, đầu bị nổ đến ong ong kêu.

“Hắn….Hắn là tề đại sư? Làm sao có thể….” Tôn Hữu Vi cũng khiếp sợ lẩm bẩm, đồng thời trong lòng cũng giật nảy lên.

Nếu Tôn Thanh Huyền bái Tề Đẳng Nhàn làm sư phụ, vậy dựa theo bối phận thì không phải Tề Đẳng Nhàn chính là sư công của anh ta sao! Vừa rồi anh ta còn nói những lời cợt nhả đó ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn nữa, nói không chừng người ta sẽ nhớ đến anh ta như nào đây.

Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa ngòi ở trên ghế thất thần, lẩm bẩm nói: “Hắn….Tề Đẳng Nhàn, tề đại sư?”

“Vậy mà hắn chính là tề đại sư?”

“Thật sự là tề đại sư?!”

Sắc mặt của những người Kiều gia còn lại cũng cực kỳ xuất sắc.

“Tôn tiên sinh, ở trên phương diện y thuật kia kỳ thật tôi không bằng được ông, chẳng qua là tiếp xúc với người tương đối nhiều nên mới hiểu biết cũng tương đối nhiều mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thái độ khiêm tốn lắc đầu.

“Tề đại sư nói đùa rồi, còn mời ngài nhận tôi làm đồ đệ!” Tôn Thanh Huyền rất có thành ý nói.

Hoàng Văn Lãng cũng ở một bên hát đệm vào, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi, tôi đây đành nhận người đồ đệ là ông vậy, những gì có thể dạy đều sẽ dạy lại cho ông.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.