Tuyệt Thế Cường Long

Chương 221: “Cô có ổn không?”




Chương 221

Bàng Tú Vân đi đến đằng sau Kiều Thu Mộng, khẽ đẩy cô ta lên lại còn nhỏ giọng nói: “Con còn do dự cái gì? Mau uống rượu với cậu Lý đi!”

“Nhưng…” Kiều Thu Mộng cắn răng, không thuận theo.

“Chẳng lẽ con còn để ý đến cảm nhận của cái tên bất tài Tề Đẳng Nhàn này à?”

“Nó có thể so với cậu Lý không? Cậu Lý là cậu cả nhà họ Lý, tương lai rộng mở!”

“Con đi uống rượu với cậu Lý, sau đó nhân cơ hội này ly hôn với Tề Đằng Nhàn, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích à?”

“Nếu đi theo cậu Lý thì sau này trong ngoài nhà họ Kiều còn có ai dám coi thường con?”

Bàng Tú Vân đứng bên cạnh nói cái lợi cái hại cho Kiều Thu Mộng nghe, bảo cô ta nhanh đi uống rượu.

Ông Kiều trầm giọng nói: “Thu Mộng cũng nghe rồi đó, cháu đâu có mất gì, chỉ là giúp cậu Lý hoàn thành một tâm nguyện thôi mà.”

“Vả lại, cháu làm thế còn có thể giúp cả nhà họ Kiều có được hạng mục mười triệu!”

“Ngoài ra ông còn cảm thấy sau này cháu có thể tiếp xúc với cậu Lý nhiều hơn, tính toán tương lai mai sau cho mình đi.”

Câu cuối cùng của ông Kiều ám chỉ rất rõ ràng. Ông ta coi thường Tề Đẳng Nhàn, muốn Kiều Thu Mộng mau chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, tranh thủ gả cho Lý Thiên Lạc.

Giờ phút này, lòng Kiều Thu Mộng lạnh ngắt, mọi người đều mang thái độ này sao?

Dù nói thế nào đi chăng nữa, dù cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn thì hắn cũng là chồng trên danh nghĩa của cô ta, là người một nhà!

“Các người diễn đủ chưa?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau thản nhiên lên tiếng.

“Câm miệng, cậu có tư cách nói chuyện ở nơi này à?” Kiều Thanh Vũ tức giận.

“Tôi là bố của cô, sao lại không có tư cách?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Kiều Thanh Vũ, cười như không cười đáp lại.

Kiều Thanh Vũ giận đến nỗi hận không thể đi lên xé nát miệng hắn. Chuyện quỳ xuống gọi Tề Đẳng Nhàn là bố là vết nhơ cả đời khó rửa của cô ta!

Mặt mày ông Kiều không khỏi tối sầm lại: “Mày họ Tề, nơi này không có chỗ cho mày lên tiếng đâu.”

“Nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thì lập tức cút đi!”

“Nơi này không hoan nghênh kẻ bất tài như mày!”

Lời nói ác ý không chút lưu tình.

“Đúng thế, cái loại phế vật như họ Tề kia có thể ôm đùi nhà họ Kiều chúng ta kiếm cái ăn cái mặt đã là phúc trời cho, hắn còn dám lên giọng trước mặt ông nội?”

“Một thằng cảnh ngục quèn, nói khó nghe là một con chó trông cửa mà thôi. Không biết Kiều Quốc Đào bị cái gì mà để cái loại này làm con rể bôi tro trét trấu lên mặt nhà họ Kiều chúng ta.”

“Cái loại này không xứng với Thu Mộng, không xứng với bất kỳ cô gái nào của nhà họ Kiều! Nếu biết thức thời thì mau ly hôn rồi cút đi.”

Đám họ hàng cũng lạnh lùng nhìn, mở miệng chế giễu hắn.

Tề Đằng Nhàn híp mắt cười nói: “Một cái hạng mục mười triệu thôi mà các người đã muốn bán Thu Mộng đi. Nếu có hạng mục trăm triệu chắc các người quỳ xuống gọi người ta là bố luôn nhỉ?”

Kiều Thanh Vũ cười lạnh: “Nếu cậu có thể lấy ra một hàng mục trăm triệu thật thì tôi quỳ ngay đây gọi cậu là bố!”

“Đúng thế. Xem dáng vẻ nghèo nàn của mày kìa, đừng nói là Kiều Thanh Vũ quỳ xuống gọi mày là bố, mày muốn thì tao gọi mày là tổ tông cũng được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.