Tuyệt Thế Cường Long

Chương 174: "Nếu cô chết, tôi cũng không thấy gì lạ."




Chương 174

“Kết quả là khiến tôi cực kỳ thất vọng!”

Lời này vừa ra khiến hiện trường trực tiếp sôi trào, một số người trung lập đứng xem nhịn không được vỗ tay hoan hô.

Bài kỹ của Tề Đẳng Nhàn thế mà cao hơn cả thần bài Diệp Kế Hùng!

Sắc mặt của Diệp Kế Hùng cực kỳ khó coi, chính mình vừa rồi còn nói lời trào phúng Tề Đẳng Nhàn rằng trò chơi này không thú vị, nhưng hiện tại lại bị hiện thực vả cho một cái sưng đỏ cả mặt!

“Cậu….Sao át chủ bài của cậu có thể là hắc đào A được, tôi sẽ không nhớ nhầm bài!” Diệp Kế Hùng mạnh mẽ hỏi: “Hơn nữa cậu cũng tranh giành ai rút bài trước với tôi!”

“Con người đôi khi không chỉ nên tin tưởng vào hai mắt của mình, vì cũng có lúc mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Tranh lượt đầu với anh chỉ vì để anh xác định bản thân không hề tính sai bài mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, hồn nhiên không có cảm giác để chuyện này ở trong lòng.

Đầu óc Diệp Kế Hùng phát ngốc, không thể tin tưởng vào hai mắt của mình sao? Vậy thì anh ta có thể tin vào cái gì đây?

Người chia bài là được thuê tới từ sòng bạc ở thành phố Kinh Đảo, thậm chí anh ta cũng biết người nọ, tuyệt đối sẽ không có khả năng giúp Tề Đẳng Nhàn gian lận.

Hơn nữa trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ có vài người có thể gian lận ở trước mặt anh ta mà thôi!

Kiều Thu Mộng ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn một thân trang phục giản dị ngồi ở trên bàn bài, trong lúc nhất thời cảm thấy người này có chút xa lạ….

“Hắn có thể thắng được thần bài hẳn là do vận khí tốt mà thôi.” Trong lòng Kiều Thu Mộng thầm nghĩ.

Diệp Kế Hùng thở dài, gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi chịu thua!”

Anh ta quay đầu, hơi ôm quyền nói với Từ Ngạo Tuyết: “Xin lỗi cô Từ tổng, đã phụ lòng phó thác.”

“Không liên quan gì tới anh….” Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi đến mức muốn chết, nhưng vẫn ôn hoà đối với Diệp Kế Hùng.

Diệp Kế Hùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, xem như hôm nay tôi đã được lĩnh hội! Nhưng tôi cũng sẽ không cam tâm chịu thua như vậy, sẽ trở về mài dũa một phen, hy vọng rằng sau này vẫn còn cơ hội được giao thủ với Tề tiên sinh.”

“Trước khi thắng được Tề tiên sinh thì danh hiệu thần bài này sẽ không còn quan hệ gì với tôi nữa!”

Nói xong lời này, Diệp Kế Hùng ôm quyền khom người chào Tề Đẳng Nhàn, sau đó xoay người rời đi.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô rung trời.

Trên mặt Hướng Đông Tinh cũng hiện lên tia cười mỉm….

“Từ tổng, thật ngại quá, lỡ đánh vào mặt cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu bâng quơ nói với Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết thiếu sắp bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức ngất đi, cảm thấy tên này quả thực quá thiếu đánh, được tiện nghi còn muốn khoe mẽ!

Sắc mặt Vương Hổ cũng rất khó coi, vốn tưởng rằng hôm nay có thể mượn cơ hội này đả kích Hướng Đông Tình một chút, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại phá hủy toàn bộ.

“Tề Đẳng Nhàn, đừng tưởng rằng vận khí của anh tốt, thắng Diệp Kế Hùng một lần là có thể kiêu ngạo! Anh phải rõ ràng, người chiếm ưu thế, vẫn luôn là tôi.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

Sắc mặt Hướng Đông Tình bình tĩnh nói, “Tôi hy vọng Từ tổng và Vương tổng có thể tuân thủ hứa hẹn, nguyện đánh cuộc chịu thua.”

Từ Ngạo Tuyết lãnh đạm gật đầu, xoay người rời đi.

Hoàng Kỳ Bân không khỏi âm thầm kinh hãi, bản lĩnh của Tề đại sư này thật đúng là đủ lợi hại nha, lại có thể đánh bài thắng thần bài Diệp Kế Hùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.