Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1625: Thật không thể tin được mà.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Lôi Thiên Tứ đang uống trà cùng với Hồng Thần Sách, thấy Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ghé thăm, ông ta ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Hửm? Sao tổng giám mục Tề lại đến đây vậy!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Lôi Thiên Tứ, ánh mắt rơi trên người Hồng Thần Sách, hắn nói: “Lôi lão, đệ tử của tôi xảy ra một chút chuyện, con gái của cậu ấy đã bị người khác bắt cóc. Chuyện này có liên quan đến một vài thế lực lớn, có lẽ cần phải có ông ra mặt thì tôi mới có thể qua đó đưa người đi được.”  

 

“Vậy nên tôi đến đây là vì muốn nhờ ông đi cùng với tôi một chuyến.”  

  Advertisement

“Không biết ông có bằng lòng giúp tôi chuyện này không?”  

 

Sau khi nghe xong, ánh mắt Lôi Thiên Tứ bỗng nhiên cứng đờ, với trí thông minh của mình, ông ta lập tức nghĩ tới các điểm mấu chốt.  

 

Lão già Hồng Thần Sách đang ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương, sau khi Tề Đẳng Nhàn bước vào, cơ thể của ông ta hơi nghiêng về phía trước, nhưng trọng tâm vẫn luôn rơi vào chỗ xương cụt, bộ dạng vô cùng hời hợt, nhưng chỉ cần xảy ra tình huống bất ngờ thì ông ta sẽ có thể lập tức tạo ra phản ứng tốt nhất.  

 

Còn chưa đợi Lôi Thiên Tứ nói gì, Hồng Thần Sách đã nói trước: “Hôm nay ông Lôi bận uống trà với tôi rồi, e là sẽ không có thời gian để đi đến bệnh viện Thánh Hòa với sư phụ Tề một chuyến đâu.”  

 

Sắc mặt Lôi Thiên Tứ bất chợt trầm xuống, ông ta nói: “Chuyện uống trà có thể bỏ ra phía sau mà, chuyện cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.”  

 

Hồng Thần Sách mỉm cười một cái và nói: “Nếu như tôi không muốn để cho ông Lôi đi thì trên thế giới này sẽ không có ai có thể đưa ông Lôi đi đâu.”  

 

Lôi tổng quản ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy, lông mao khắp người dựng đứng lên giống như một con mèo già đã tìm được con mồi.  

 

Võ công của ông ta cũng không hề yếu nên dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được sự ác ý của Hồng Thần Sách và cả sức mạnh của lão già này nữa.  

 

Thậm chí ông ta còn có dự cảm rằng nếu như mình ra tay với lão già này thì chắc chắn sẽ bị đối phương cướp đi mạng sống chỉ trong vòng ba chiêu!  

 

Tề Đẳng Nhàn đánh giá Hồng Thần Sách một lượt từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy tinh, khí và thần của người này đều được ngưng kết một cách cao độ, sức mạnh đó dường như sắp sửa vượt ra khỏi đỉnh đầu, hóa thành một làn khói và bay vút lên chín vạn dặm rồi vậy.  

 

“Tuổi thọ của ông ta sắp hết rồi, sao còn có thể điều chỉnh trạng thái đến tận mức độ này được cơ chứ? Thật không thể tin được mà...” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.  

 

Nghĩ rồi, hắn cũng không nói nhiều làm gì nữa, hắn lấy nước thánh ra từ trong người, mở nút chai, lắc lắc vài cái rồi rót thẳng vào bụng.  

 

“Tôi khát nước rồi, đợi tôi uống ngụm nước đã rồi lại xử lý ông sau.” Tề Đẳng Nhàn ném ống nghiệm chứa nước thánh đi rồi mỉm cười và nói với Hồng Thần Sách.  

 

Lôi Thiên Tứ lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh đi, đừng có phá hoại căn nhà của tôi!”  

 

Hồng Thần Sách nói: “Được thôi!”  

Tề Đẳng Nhàn cũng nói: “Nói nhiều cũng cũng vô dụng, phải ra tay mới thấy được bản lĩnh thực sự! Ông đến Hương Sơn chính là để đối phó với tôi, hôm nay tôi cho ông cơ hội này, hy vọng ông có thể nắm bắt được nó.”  

 

 

Hồng Thần Sách cũng cảm thấy tinh thần của Tề Đẳng Nhàn đã phấn chấn hơn chỉ trong chốc lát và trở nên ngưng kết một cách cao độ, cho dù là tinh thần hay thể chất cũng đều đạt đến một trạng thái có thể nói là vô cùng đáng sợ.  

 

 

Ánh mắt của ông ta rơi trên chiếc ống nghiệm, ông ta âm thầm nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện này có lẽ cũng có liên quan đến Thánh giáo.  

 

 

Trạng thái tinh thần và khả năng thể chất của con người luôn luôn lên xuống thất thường và không thể nào lúc nào cũng đạt đến đỉnh cao tuyệt đối được, ngay cả những cao thủ đã đột phá hư không cũng không ngoại lệ, nếu như muốn đạt đến đỉnh cao đó thì đều cần có thời gian để điều chỉnh.  

 

 

Nhưng nếu như sử dụng một số phương pháp bên ngoài thì dường như sẽ có thể ngay lập tức nâng cao trạng thái đến mức đỉnh cao này.  

 

 

Lôi tổng quản nhìn hai người một già một trẻ này thì chỉ cảm thấy như mình đang ngước nhìn hai vị thần vậy, một cảm giác run rẩy bỗng chốc bộc phát từ sâu trong tâm hồn!  

 

 

“Võ công của hai người này đều mạnh đến mức vô lý!” Lôi tổng quản thầm nghĩ.   

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.