Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1618: Tôn phu nhân là ngoại lệ duy nhất!”




 Ánh mắt của Kamiyama Yui rơi trên người hai người Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục, cô ta cười nói: “Đặc biệt là hai người, những người có nhiều khả năng đại diện cho Tài Phiệt Thượng Tinh nhất thì phải làm mẫu cho thật tốt!”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục cười khẩy và nói: “Tôi thấy hôm nay người phải chui ra từ chỗ này phải là cô mới đúng chứ?”  

 

Lúc này, Lý Toàn Chân quay đầu sang nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, trong lòng có chút khó chịu, người phụ nữ này ỷ vào việc cô ta đã mời Han Jung-myung đến đây, biết rằng mình sẽ thắng chắc nên mới ra vẻ ở đây có phải không?  

  Advertisement

Đương nhiên cô ta không thể ngờ rằng sự tự tin của Tôn Dĩnh Thục lại đến từ Tề Đẳng Nhàn chứ không phải là Han Jung-myung mà cô ta mời đến.  

 

Lý Toàn Chân nói với Han Jung-myung: “Ông Han, chuyện hôm nay xin nhờ cả vào ông, hãy cho cái đám quỷ xâm lược này biết về sự lợi hại của người Triều Tiên chúng ta đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì suýt chút nữa đã phì cười.  

  Advertisement

Hắn muốn giúp Lý Toàn Chân thay đổi lời thoại một chút——Hãy khiến cho đám quỷ xâm lược này biết được sự lợi hại của đám chim nhỏ chúng ta đi!  

 

Nhưng hắn tuyệt đối không thể nói ra những lời như thế được, suy cho cùng thì Tôn phu nhân cũng là... a, Tôn phu nhân không phải là chim nhỏ, cô ấy là em gái nhỏ cơ mà!  

 

“Sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn có thể không lớn bằng Han Jung-myung nhưng trình độ chiến đấu của anh ta chắc chắn là có một không hai, ngoại trừ Triệu Hồng Tụ, mình chưa bao giờ thấy anh ta sợ hãi bất cứ ai cả.” Tôn Dĩnh Thục nhìn Tề Đẳng Nhàn và thầm nghĩ.  

 

Đương nhiên cô ta muốn dựa vào Tề Đẳng Nhàn để giải quyết vấn đề, dù sao thì quan hệ của hai người đã đi đến khoảng cách là âm mười tám centimet rồi, vậy thì tại sao phải khách sáo cơ chứ?  

 

Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của Tôn Dĩnh Thục thì chắc chắn hắn sẽ cười nhạo cô ta, anh đây là hiện thân của Samson đấy, có biết phán quan Samson không, người mạnh nhất trong Thánh giáo đó, chẳng lẽ anh đây còn đánh không lại một tên chim nhỏ hay sao?  

 

Dưới sự kỳ vọng của Lý Toàn Chân, quả nhiên là Han Jung-myung đã đi ra khỏi đám người.  

 

“Cô Lý, tôi có thể ra tay, cơ mà tôi cũng có một yêu cầu!” Han Jung-myung lạnh lùng nói.  

 

“Ông nói đi!” Lý Toàn Chân gật gật đầu và nói.  

 

Han Jung-myung nhàn nhạt nói: “Tôi có thể đại diện cho mọi người để ra tay nhưng Tôn phu nhân là ngoại lệ duy nhất!”  

 

Câu nói này của ông ta khiến cho đám ông trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đều vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì bật cười với vẻ hả hê và nhìn Tôn Dĩnh Thục với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.  

 

Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc trở nên âm u.  

 

Han Jung-myung nói: “Cô ta đã hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho phái Taekwondo Taiyi của chúng tôi, tôi sẽ không giúp cô ta đâu, nếu như cô Lý đồng ý với điều kiện này thì tôi sẽ lập tức ra tay.”  

 

Lý Toàn Chân không chút do dự mà lập tức đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, chẳng phải hôm nay Tôn phu nhân đã mang người đến rồi hay sao, để cho người mà cô ta mang đến tự mình giải quyết là được rồi.”  

Trong lòng Lý Toàn Chân đã tính toán xong cả rồi.  

 

 

Nếu như Tôn Dĩnh Thục bị bẽ mặt ở trước mặt đám người Kiệt Bành này thì cũng có thể mượn lí do này để chống lại cô ta.  

 

 

“Ha ha ha, con ả đê tiện Lý Toàn Chân này quả nhiên là sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đàn áp tôi, cho dù có phải mượn tay của đám người Kiệt Bành.” Tôn Dĩnh Thục liên tục cười khẩy và không hề lo sợ.  

 

 

Bởi vì cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang dựa vào lan can và nhìn ngắm tình hình ở bên này với bộ dạng như đang xem kịch.  

 

 

Hắn nhàn nhã như vậy, hiển nhiên là đã tính toán sẵn trong đầu, vậy nên mình không cần phải lo lắng gì cả.  

 

 

“Người đàn ông mà Tôn Dĩnh Thục mình đã chọn có thể đánh bại bọn chúng bất cứ lúc nào!” Trong lòng phu nhân tài phiệt xinh đẹp chợt nghĩ và khẽ hừ một cách kiêu ngạo.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.