Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1605: “Đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa mà!”




 

Hôm nay Hoắc Đa đến đây là để ăn cơm cùng với bạn bè, tâm trạng còn đang vô cùng vui vẻ, sau khi nghe thấy lời này của Hà Định Khôn, ông ta sợ đến giật mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà da vịt.  

 

Nếu như một người nước ngoài bình thường bị đánh thì cũng không sao cả.  

 

Nhưng nếu là người của tập đoàn tài chính Boston bị đánh thì sự việc sẽ thật là tồi tệ...  

 

Những tên nước ngoài này giỏi nhất là nhân cơ hội gây sự, một khi tin tức này bị bọn họ tung ra bên ngoài thì nhất định sẽ gây ra không ít dư luận quốc tế, cái đám người Mỹ đáng ghê tởm đó có lẽ cũng sẽ nhân cơ hội này mà mạnh mẽ công kích Hoa Quốc, càng huống chi Hương Sơn là một thành phố quốc tế nhạy cảm như vậy! Và Hoàng Văn Lãng, thị trưởng của thành phố này thì lại chỉ mới có được chỗ đứng mà thôi.  

 

Hoắc Đa cũng bất chấp trạng thái đối địch giữa Hà gia và Hoàng Văn Lãng mà vội vàng chạy theo Hà Định Khôn.  

 

Ông ta vừa mới đến nơi thì đã nhìn thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc... hừ, vừa mới đến nơi thì đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tát vào mặt Brandy.  

 

“Sao lại là cậu?”  

 

“Sao lại là cậu nữa?”  

 

“Sao vẫn là cậu thế?”  

 

“Sao lúc nào cũng là cậu thế!!!”  

 

Sau khi Hoắc Đa nhìn thấy cái tên đang đánh người là Tề Đẳng Nhàn thì bỗng có chút phát điên.  

 

Với tư cách là cảnh sát trưởng, ông ta rất nhạy cảm với thông tin, sau Đại hội võ thuật Hương Sơn, ông ta đương nhiên biết rằng Lý Bán Nhàn, cái tên mập thích gây sự trước đây, thực chất chính là do Tề Đẳng Nhàn giả mạo.  

 

Vậy nên, ông ta đã nhịn không được mà liên tục thốt ra bốn câu với vẻ mặt đầy tức giận, trong bốn câu này có thể phản ánh sự bất lực và tuyệt vọng trong lòng cảnh sát trưởng Hoắc.  

 

Tề Đẳng Nhàn biết Hoắc Đa là tâm phúc của Hoàng Văn Lãng, hơn nữa còn là cảnh sát trưởng của Hương Sơn nên đương nhiên không tiện xử lý Brandy ở trước mặt ông ta nữa.  

 

Hắn hậm hực rút tay về, đứng dậy và cười nói: “A, cảnh sát trưởng Hoắc à, lâu lắm rồi không gặp! Hân hạnh, hân hạnh!”  

 

Sau khi nói xong lời này, hắn giơ tay với Hoắc Đa.  

 

Sắc mặt Hoắc Đa cứng đờ, ông ta nhìn vào bàn tay đẫm máu đang vươn ra của hắn, da mặt khẽ run, sau đó liếc nhìn Brandy ở trên mặt đất, bây giờ người đã bị đánh thành đầu heo luôn rồi...  

 

“Ồ, thật ngại quá, toàn là máu thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn thu tay lại rồi vẩy nhẹ một cái, vết máu trên tay đã hoàn toàn biến mất.  

 

Hoắc Đa không muốn bắt tay với loại người như thế này đâu, ông ta mạnh mẽ nhíu mày và cắn răng nói: “Tổng giám mục Tề, cậu đang chê thị trưởng Hoàng chưa đủ nhiều việc phải làm có phải không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Sao cảnh sát trưởng Hoắc lại nói như thế chứ?!”  

 

Hoắc Đa tức giận nói: “Đây là ông Brandy của tập đoàn tài chính Boston, là người đại diện cho tập đoàn tài chính Boston đó! Cậu đánh ông ta thành ra thế này, nếu như việc này làm ầm ra quốc tế thì cậu cảm thấy chúng ta sẽ được lợi hay sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tôn Dĩnh Thục, nhún vai một cách bất lực và nói: “Nhưng rõ ràng là ông ta ra tay đánh người trước mà!”  

“Tôi thế này mà gọi là ra tay đánh người à? Rõ ràng là tôi đang bảo vệ an toàn về tài sản và tính mạng của người khác mà!”  

 

 

“Vậy nên, thế này mà có thể gọi là đánh người hay sao?”  

 

 

“Đây gọi là gì?”  

 

 

“Đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa mà!”  

 

 

Khóe miệng Hoắc Đa mạnh mẽ co rút một cái, ông ta tức giận nói: “Cậu bớt ở đây làm trò đánh lừa dư luận với tôi đi, đây mà gọi là hành hiệp trượng nghĩa à? Cậu như thế này là đã cấu thành tội danh cố tình gây thương tích rồi!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vô cùng bất ngờ, hắn nói: “Ông ăn nói cho cẩn thận đấy nhé, có tin là tôi mời Trương Tam đến làm luật sư để tống cả ông vào tù hay không hả.”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.