Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1582: Lôi tổng quản an ủi Ngọc T




 

“Oành!”  

 

Sau khi đấm ra, Ngọc Tầm Duyên Đã nghe được một tiếng nổ lớn.  

 

Cô ta cho rằng nắm đấm của hai người đã va chạm vào nhau, nhưng thực ra cũng không cảm giác được chút phản lực nào cả.  

 

Cẩn thận phân biệt một chút, mới hiểu được, đây là âm thanh khí huyết ở trong cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát nổ truyền ra, luồng khí huyết này đã truyền đến chỗ nắm tay, rồi từ trong lòng nắm đấm mà nổ bùng rung  

 

Đây là tuyệt kỹ mà Tề Đẳng Nhàn đã tự nghĩ ra – Bạo Kim Đan.  

 

“Bùm!”  

  Advertisement

Lúc này, mới thật sự là quyền đụng quyền!ụ  

 

Sắc mặt Ngọc Tầm Duyên lúc này đã trắng bệch, cô cảm thấy mình không phải đang đối diện với một nắm đấm, mà là đang đối diện với thần tiên, đối diện với Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai Phật đang đổ ập xuống!  

 

Gót chân của cô ta đầu tiên là bị nhấc lên khỏi mặt đất, ngay sau đó là mũi chân, thân thể gập xuống tựa như một con tôm rồi bay ngược ra sau!  

 

Lôi tổng quản vào lúc này đã bước vào trong một bước, đứng ở phía sau Ngọc Tầm Duyên khoảng năm bước, vừa nhấc tay trái lên, trong nháy mắt khi Ngọc Tầm Duyên bay tới gần, trước tiên đè bả vai đối phương xuống, sau đó tay phải xoa một cái vào thắt lưng đối phương, rút ra một phần lực.  

 

Thân thể Ngọc Tầm Duyên xoay ba vòng trên không trung, Lôi tổng quản kêu lên một tiếng đầy đau đớn, dùng sức ấn một cái, lúc này mới ấn cô ta xuống đất để dừng lại được.  

 

Vừa mới dừng lại, Ngọc Tầm Duyên đã phun một ngụm máu ra ngoài.  

 

Lôi tổng quản chỉ là đón người, sắc mặt cũng đã trắng hơn vài phần, trong lòng âm thầm khiếp sợ, lực lượng trong một đấm vừa rồi kia, rốt cuộc khủng bố cỡ nào?  

 

Lực tác dụng lẫn nhau, Tề Đẳng Nhàn ra một đấm như vậy, tất nhiên sẽ có phản lực, tay trái đang nâng chén trà của hắn kêu leng keng một tiếng, dường như sắp bị lật đổ.  

 

Nhưng mà, ngón tay của hắn lại nhẹ nhàng lau một cái, cổ tay cũng xoa nhẹ một vòng theo, cả cánh tay mềm mại tựa như sợi mì, cổ tay hướng xuống dưới, nâng chén trà xoay vào phía lồng ngực của mình, sau một vòng đó, lại nâng lên.  

 

Chén trà được hắn giữ rất vững vàng, nước trà bên trong, cũng không đổ ra một giọt.  

 

“A, tài năng như thần!” Lôi Thiên Tứ xoa xoa hai mắt đã có chút mờ, kinh ngạc nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha với Lôi Thiên Tứ, nói: "Lôi lão quá khen, người xứng với mấy chữ tài năng như thần này, tôi cảm thấy là Lôi lão mới đúng. Dù sao thì vào năm đó, dưới mí mắt của nhiều người phương Tây như vậy, mà có thể tạo ra sự nghiệp lớn như vậy, mới gọi là kinh thiên động địa!”  

 

Lôi Thiên Tứ nghe xong không khỏi cười ha ha, nhớ lại những năm tháng ngày trước, ông cũng chỉ còn lại sự xúc động vô cùng.  

 

Ngọc Tầm Duyên lau máu ở trên khóe miệng, chậm rãi nói: "Không hổ là cao thủ phá vỡ hư không, kiến thần bất hoại! Công lực như vậy, quả thật cũng đủ để cậu khinh thường quần hùng rồi.”  

Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua cô ta một cái, nói: "Võ công của cô cũng không kém, đáng tiếc, chênh lệch quá lớn so với tôi.”  

 

 

Ngọc Tầm Duyên chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác thất bại, mình đã luyện võ công cả đời rồi, lại không thể sánh với một tên tiểu tử như này, thật sự là khiến cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận nổi.  

 

 

"Thứ gọi là thiên phú này, không thể so sánh được." Lôi tổng quản an ủi Ngọc Tầm Duyên một câu.  

 

 

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bày ra công lực như thế, trong lòng ông ta cũng có rất nhiều cảm xúc, thứ có nhiều là một loại cảm giác mình đã già rồi, thế giới này, bây giờ đã thuộc về những người trẻ tuổi này.  

 

 

Ngọc Tầm Duyên hít sâu một hơi, nói: "Nắm đấm của cậu lớn, vậy cậu sẽ có lý. Cậu nói có thể bảo vệ được Tàu thuyền Lôi thị, vậy thì là do cậu có thể làm tốt, Ngọc gia chúng tôi, không tham gia nữa!”  

 

 

Ngọc Tầm Duyên cũng là một người chịu thua được, sau khi thua Tề Đẳng Nhàn, thì không còn rối rắm gì với việc này nữa, dứt khoát sảng khoái.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.