"Suy nghĩ và cách làm của cô, quá ngây thơ!"
Lục Thải nghe xong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng cũng cảm thấy trong lời nói của Trần Bá Hạ có chút lý lẽ.
Tề Đẳng Nhàn vào lúc này lại cười nói với Tôn Dĩnh Thục nói: "Một cô nhóc chưa từng va chạm xã hội mà thôi, nói cái gì đó cũng chỉ là nói nhảm thôi.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, nói: "Nhưng xũng không thể nói xấu sau lưng người ta nha! "
“Vậy cô gọi cô ta lại đây đi, tôi sẽ nói xấu trước mặt cô ấy." Tề Đẳng Nhàn rất thò ơ mà nói.
Tôn Dĩnh Thục lười để ý tới tên lưu manh này, chỉ cười nói với hắn: "Hôm nay cám ơn anh vì đã đến đây cùng tôi, giúp tôi thở ra được một hơi, nhịn nhiều năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng thông suốt!”
Tề Đẳng Nhàn đã tiến thêm một bước nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một ly đồ uống lạnh để xem phim nhé?”
“Phu nhân tôi đây, đã ba mươi tuổi rồi, vẫn là không nên uống đồ lạnh nhỉ!” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn trong lòng mắng mẹ nó, người phụ nữ này thù dai quá rồi, anh đây khi đó cũng không có ý ghét bỏ cô ta lớn tuổi mà, chỉ đơn giản là quan tâm mà thôi!
Hơn nữa, ba mươi tuổi thì đã sao, thần tượng của anh đây là Tào Mạnh Đức, ba mươi tuổi không phải là vừa đẹp sao?!
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thì không uống đồ uống lạnh nữa, xem xem có phim chiếu đêm nào hay không đi?”
Tôn Dĩnh Thục hai mắt nhìn mặt biển phía xa xa, dường như không nghe thấy gì cả.
Tề Tổng Giám mục cảm thấy rất không tốt!
Rõ ràng là đã lâu không gặp, mà có thể gặp lại nhau, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một loạt thao tác của hắn làm cho bầu không khí không còn một tý nào, quá là thất bại mà!
"Đi thôi, trở về đi, phần sau của yến hội này cũng không có ý nghĩa gì cả." Tôn Dĩnh Thục nói.
“Được!” Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú ở lại chỗ này nữa, chuẩn bị đến nhà họ Lôi một chuyến, hỏi tình huống cụ thể một chút.
Tình huống mà bây giờ nhà họ Lôi gặp phải, xem ra so với trong tưởng tượng của hắn thì tệ hơn một chút.
Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn từ trên thuyền đi xuống, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người đã rời đi, châu đầu ghé tai bàn tán một phen.
“Lý tiểu thư, cô không cần nóng vội đâu, chờ khi chúng ta phân chia xong Tàu thuyền Lôi thị, nhà họ Lôi chỉ là một cái vỏ rỗng nữa thôi, hắn ở Hương Sơn, cũng không cứng nổi! Đến lúc đó, cô muốn đá văng Tôn Dĩnh Thục, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Mạnh Thiên Sanh nhìn thấy sắc mặt của Lý Toàn Chân không tốt, không khỏi an ủi một câu.
"Hừ. Tên họ Tề này, tâm tư bất chính, còn muốn lừa tiền của tôi. "Lý Toàn Chân híp mắt, hừ lạnh một tiếng.
Quý Khải thấy Tề Đẳng Nhàn đã rời đi, hơn nữa biết Lý Toàn Chân cũng khó chịu với mình, cũng không ở lại lâu thêm, vội vàng cáo từ, trở về Quý gia.
Sau khi đến Quý gia, Quý Khải đi sau Ông cụ Quý nói ngắn gọn một chút về tình hình hôm nay.
Ông cụ Quý nghe xong, không khỏi hơi nhíu mày.
“Chuyện của nhà họ Lôi, chúng ta không tham gia nữa!” Trầm ngam hồi lâu, Ông cụ Quý vỗ bàn nói.
"Ông nộ, đây chính là một cơ hội tốt mà. nhà họ Lôi ngã xuống, Quý gia chúng ta chính là gia tộc đệ nhất Hương Sơn danh xứng với thực rồi! Hơn nữa, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, cũng rất mê người đó!” Quý Khải có chút không cam lòng nói.
Ông cụ Quý lại mang sắc mặt âm trầm, nói: "Cả đời này số lần ông nhìn nhầm cũng không nhiều lắm, nhà họ Lôi lần này quả thật là phải ngã xuống rồi, nhưng mà... Người đẩy ngã cây đại thụ này, chưa chắc sẽ dễ chịu hơn đâu!"
“Quý gia chúng ta, đã đủ tiền, đủ thế, cũng đủ danh tiếng rồi, không cần phải tham gia lần tranh đấu lần này nữa."
"Huống chi... Tiểu tử họ Tề này, thủ đoạn âm độc bao nhiêu, con cũng nhìn thấy rồi mà.”